Chương 4: Đêm tân hôn

Bà Nội của Tầm Hàm Dịch bởi vì muốn để cho hắn bồi dưỡng tình cảm cùng với Diệp Dĩ Mạt, mau chống trở thành vợ chồng thật, cố ý để cho hai người bọn họ, chuyển ra khỏi nhà lớn Tần gia, đến một biệt thự khoảng chừng hơn hai trăm mét vuông, nhưng lại chỉ có một phòng ngủ lớn.

Đấy nhìn chung cũng là ý tốt nhưng lại làm cho Diệp Dĩ Mạt trong đêm tân hôn đến một căn phòng ngủ để nghĩ cũng chẳng có, chỉ có thể đành ngủ ở thư phòng.

Đêm lạnh lẽo, cô chỉ có thể cuốn tròn nằm trên sôpha, có cố như thế nào đều không ngủ được.

Cuối cùng cô đành phải đứng dậy, đi ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi lấy chăn đệm.

Cô đi dọc theo hành lang đến, gần đấy có một căn phòng ngủ, vừa bước đến định gõ cửa, thì đã bị âm thanh bên trong lọt vào tai làm cho cả kinh.

Hơi thở của người đàn ông dồn dập gầm nhẹ còn người phụ nữ thì mềm mại rêи ɾỉ, hai loại âm thanh hòa vào nhau khó nghe đến nổi cô nhịn không được mà che lỗ tai, không ngừng lùi về phía sau.

Mang theo trong lòng một loại đau đớn, chạy trối chết, trốn vào thư phòng lạnh như băng, cam chịu làm một con rùa rụt cổ.

Cô ngã ngồi trên sô pha, ôm ngực đau đớn, khóe mắt dần dần trở nên ướŧ áŧ.

Cô nghĩ cô có thể không quan tâm mà đối mặt với hắn cùng tình nhân của hắn, nhưng mà trái tim của cô đã rơi vào tay giặc, cô không thể không chế được nó nữa.

Đột nhiên một âm thanh trầm thấp lạnh lẽo vang lên “ cô đang khóc ?” Diệp Dĩ Mạt giật mình cả người căn thẳng, khϊếp sợ nhìn về hướng cửa, liền nhìn thấy Tần Hàm Dịch một thân áo ngủ màu xám, trên cánh tay ôm một chiếc chăn đứng trước cửa thư phòng không biết đã bao lâu.

Bị hắn nhìn thấy cô khóc khó coi như vậy lửa giận tức thời bốc lên, “Ngài tiến vào vì sao không gõ cửa”.

Tần Hàm Dịch sắc mặt trầm xuống nói “ Đây là thư phòng của tôi” .

Diệp Dĩ Mạt bị lời nói của hắn làm cho á khẩu không thể nói gì được “ Ngài...”, trong lòng ngực xen lẫn lửa giận cùng ủy khuất, hướng phòng ngủ mà chỉ , đối với hắn nói to “ Đó chẳng phải cũng là phòng ngủ của tôi sao!”.

“ Cuối cùng cô cũng nói ra lời thật trong lòng cô rồi". Tần Hàm Dịch dùng sức đem chăn ném lên người cô, "Mệt cho Lan Na lo lắng cô sẽ bị lạnh, để tôi đem chăn đến cho cô, còn cô thì ở đây vắt óc tìm mưu kế để trèo lên giường của tôi”.

Tần Hàm Dịch tức đến ngực phập phồng, không hiểu tại sao, khi hắn nhìn đến người phụ nữ trước mắt này, trong lòng luôn có một cổ lửa nóng thiêu đốt khó chịu.

Chăn trên mặt Diệp Dĩ Mạt, che khuất tầm nhìn của cô.

Cho đến khi kéo xuống cô mới nhìn đến, con ngươi đen trong mắt hắn giường như bị lửa giận thiêu đốt thành màu đỏ, đúng là thật tốt mà, giống như trước mắt hắn không phải là cô một người bình thương mà là một người tội ác tày trời.