Chương 5: Mắng cô đê tiện

Vừa rồi tuy rằng tầm mắt của cô bị che khuất, nhưng lỗ tai của cô cũng không có vấn đề, lời nói của hắn tự nhiên cũng có thể rơi vào trong tai của cô.

Giờ phút này cô mới hiểu được, phẫn nộ của cô bất quá cũng chỉ là giả bộ kiên cướng...

Mà hắn chỉ cần nói một câu cũng có thể nhốt cô vào trong địa ngục vạn kiếp bất phục.

Cô không còn dáng vẽ bệ vệ như vừa rồi , quay đầu đi không nhìn hắn nữa, xem thường đã là cách cuối cùng để bảo vệ tôn nghiêm của cô.

Những lời kia nếu thật sự là người khác nói, có lẻ cô đã tức giận không kềm chế được mà cãi lại, nhưng những lời nói đó là do hắn nói, là người đàn ông mà cô ngu ngốc yêu...

Chẳng lẻ cũng bởi vì cha dượng tham tài, đem cô bán vào Tần gia, mà cô trở thành một người phụ nữ tham hư vinh dùng trăm phương nghìn kế để vào được Tần gia?

Hắn thấy cô một lúc lâu không lên tiếng, xem như cô ngầm thừa nhận, lửa giận trong l*иg ngực chẳng những không vơi bớt mà còn tăng thêm, như muốn phá ngực mà chui ra.

Hắn chán ghét việc bị cô tác động mà ảnh hưởng đến cảm xúc, hung hăng liếc cô một cái rồi bước ra khỏi thư phòng, dùng lực đóng sầm cửa lại.

Sau khi cánh của thư phòng vang lên một tiếng thật lớn, thì nó lại lâm vào tĩnh mịch...

Diệp Dĩ Mạt vô lực ngồi dựa vào trên ghế sô pha.

Một đêm này, hoàn toàn không còn ngủ được.

Mới chỉ là ngày tân hôn đầu tiên cuộc sống đã trôi qua khó khăn như vậy, nhưng ngày tiếp theo cô nên làm cái gì bây giờ đây?

Đau khổ một đêm ,đầu óc cô trống rỗng trợn tròn mắt , nhìn ra ngoài cửa sổ từ ngọn đèn mờ cho đến khi mặt trời ló dạng.

Rốt cục trời cũng sáng...

Cô nhất định phải cùng Tần Hàm Dịch nói chuyện, nếu như Chu Lan Na ở đây cả đời, thì cô có phải hay không cũng ngủ cả đời trên ghế sô pha.

Cô cho dù không có quyền quản lý hắn có bao nhiêu người phụ nữ, cũng phải bảo vệ quyền lợi của chính mình, không thể để cho cuộc sống của cô trôi qua một cách rối tinh rối mù như vậy được.

Diệp Dĩ Mạt đi ra khỏi thư phòng, bước vào phòng tắm, phải sảng khoái tắm rửa để xua đi sự mệt mỏi của một đêm thức trắng như vậy cô mới cảm thấy dễ chịu được một chút.

Nhưng là, tắm rửa xong vấn đề lớn nhất là, khi bước vào phòng tắm quần áo của cô vẫn là bộ lễ phục hôm qua cô mặc trong tiệc rượu, nếu như mặt lại, tựa hồ cũng có chút không ổn.

Ngẫm lại hiện tại thời gian vẫn còn sớm phỏng chừng hai người kia còn giằng co trên giường, cũng sẽ không thức dậy sớm như vậy, liền tìm thấy một cái khăn tắm quấn quanh ở trên người, chuẩn bị đi vào phòng để quần áo tìm một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào.

Nhưng vừa mới mở cửa phòng tắm, tầm mắt lại nhìn thấy Chu Lan Na cầm một ly nước, thì cô mới thấu hiểu cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp.

Chu Lan Na liếc một cái đánh giá Diệp Dĩ Mạt từ trên xuống dưới, trề môi dưới, xem thường trào phúng nói “ đê tiện”.