Chương 10: Người đàn ông xa lạ dịu dàng

Cảm giác khủng hoảng làm cho cco muốn lập tức thoát đi, sợ hắn lại hiểu lầm nhân phẩm của cô.

“ Tiểu thư, chờ một chút” tay hắn nắm lấy tay cô không chịu buông, đột nhiên kéo lại ngăn trở không cho cô rời đi.

“...” cô cau chặt mày quay đầu lại nhìn hắn. Hắn nhìn vạt váy của cô âm thanh ôn hòa nhắc nhở nói “ váy của cô bị bẩn rồi”.

Cô cảm thấy xấu hổ nói “không...không sao đâu...” liền muốn rút tay ra khỏi tay hắn.

“ Cô chờ tôi một chút” nói rồi hắn buông tay cũng không quan tâm cô có hay không đáp ứng chờ hắn, liền muốn đi đến khoang phổ thông.

Mà cô lại thật sự, ngây ngốc đứng tại chổ giống như ma xui quỷ khiến đứng đợi hắn quay lại.

Diệp Dĩ Mạt là người thiếu thốn tình cảm, khi sinh ra chưa từng gặp cha. Lúc ba tuổi mẹ cô mang cô gả vào nhà họ Lục . Cha dượng là một người thô kệch thích uống rượu, thương hay đánh chửi hai mẹ con cô.

Mẹ cô cả đời đều chưa từng được vui vẻ, cũng chưa từng nở nụ cười. Đặc biệt là thời điểm nhìn cô, vẻ mặt của bà cũng trở nên thống khổ.

Sau này trong lúc vô ý cô đã cứu bà nội của Tần Hàm Dịch , bị bà nhìn trúng dùng thật nhiều tiền để đổi lấy cô.

Cha dượng có thể thu vào một số tiền lớn như vậy , tự nhiên cao hứng mà bán cô đi. Cô có thể hiểu được tâm tư của mẹ cô, bà không muốn cô sống cả đời trong sự nghèo khổ như bà, mới nhịn đau mà gả cô đi.

Mặc kệ bọn họ vì mục đích gì sự thật là chẳng ai quan tâm đến cảm nhận của cô. “ Tình thân” hai chữ này đối với cô mà nói đã trở nên mơ hồ.

Nhưng mà mới vừa rồi người đàn ông đó lại cho cô cảm nhận được một tia cảm xúc cái gọi là tình thân...

Khi anh ta quay lại vừa vặn nhìn thấy Diệp Dĩ Mạt đang lâm vào trầm tư, hắn lẳng lặng đánh giá cô trong chốc lát, rồi mới lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của cô “ đang suy nghĩ gì vậy?”

Diệp Dĩ Mat thu hồi thần trí lắc nhẹ đầu, có chút bi thương trả lời “ không có gì” nhưng trong lòng vẫn nhớ đến mẹ.

Người đàn ông cười cười, vẫn không vạch trần Diệp Dĩ Mạt nghĩ một đằng nói một nẻo đem một cái túi giấy đén trước mặt cô “ cái này cho cô”.

Diệp Dĩ Mạt không hiểu nhìn hắn cũng không đón lấy túi giấy hắn đưa. “ Váy của cô bẩn rồi, cái này là cái mới tôi tặng cho cô” hắn biết được suy nghĩ của cô, nên kiẻn nhẫn giải thích , tay như trước vẫn không bỏ xuống tỏ rõ thành ý .

“ Không được, sao tôi có thể nhận được chứ” Diệp Dĩ Mạt vội vàng xua tay ,trong lòng đã có nghi vấn.

Một người đàn ông ,vì sai lại mang một cái váy bên người chứ?

“ cô xem như giúp tôi một việc nhận lấy đi” hắn khẩn thiết nói, thực sự muốn cô giúp.

Diệp dĩ Mạt mày nhăn lại, khó hiểu nhìn hắn, muốn tìm đáp án chỉ thấy hắn nhìn cô cười nhẹ.

Trong con ngươi mị hoặc hiện lên một chút chua xót “ đây vốn là mua cho bạn gái của tôi nhưng mà cô ấy đã gả cho người khác, mếu cô không cần thì vứt bỏ vậy”.

Hắn rủ mắt thật sự muốn đi đến thùng rác.

Diệp Dĩ Mạt cúi đầu nhìn thoáng qua, váy trắng của cô đã bẩn một mảng lại nghỉ có khả năng Tần Hàm Dịch sẽ dùng ánh mắt xem thường nhìn cô, nên cuối cùng vẫn là nhận chiếc váy từ trong tay người đàn ông đó.

“ Bao nhiêu tiền tôi sẽ mua lại” Diệp dĩ Mạt thật sự không muốn chiếm tiện nghi vủa người khác liền mở miệng hỏi.

“ Không cần” hắn lắc đầu cười ôn hòa lại nói “ Xem như đây là quà gặp mặt tôi tặng cho cô, chúng ta làm bạn đi”.

Nếu lời nói ấy từ trong miệng người khác nói ra chắc chắn Diệp Dĩ Mạt sẽ cảm thấy bài xích mà giờ ngược lại cô có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng.

Nhìn người đàn ông trước mặt này nói ra không hiểu sao lại khiến cho người khác cảm thấy được sự chân thành. Cô giống như bị mê hoặc mà gật đầy đâp ứng “ Được” .

“ Đi vào thay đi! Để cho tôi nhìn xem ánh mắt của tôi có tốt không” Người đàn ông cười như gió xuân nhìn Diệp Dĩ Mạt khẩu khí tự nhiên mà nói.

Diệp Dĩ Mạt nhíu mi liếc mắt đánh giá hắn, một phen do dự, nhưng vẫn mở miệng nói “ chúng ra... chúng ta có quen nhau sao?”

người đàn ông thực sảng khoái cười cười trả lời “ có chứ”.

“ Thật sao?” Diệp Dĩ Mạt khẻ run, khóe môi không tự chủ mà tràn ra ý cười.