Chương 11: Chiếc váy thiên sứ

“Ừm, thật mà” người đàn ôn gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ cái trán của cô “ Nếu không phải vừa mới quen biết, tôi làm có thể đứng ở đây nói chuyện cùng cô chứ?” .

“ Tôi không phải có ý đó” Diệp Dĩ Mạt vội vàng muốn giải thích ý của mình, thì hắn đã chặn lời cô lại nói “ Được rồi, nào vào trong đổi váy đi Còn 30 phút nữa là máy bay sẽ hạ cánh. Cô để như thế này xuống máy bay sẽ bị người ta chỉ trỏ đó”.

Diệp Dĩ Mạt hơi nhíu mi liếc hắn một cái tuy có chút không tình nguyện nhưng vẫn bước vào toilet.

Bên trong túi giấy là một chiếc váy màu trắng, bộ dáng không quá mức cầu kì nhưng lại có một nét đẹp khác biệt khi nhìn có thể cảm nhận được ngay.

Từng viên từng viên lớn nhỏ giống như “ kim cương” được đính kết. Diệp Dĩ Mạt cũng không nghĩ nhiều liền nhanh chóng thay ra.

Cô suy nghĩ hẳn là không ai lại đem nhiều “ kim cương” như vậy khảm lên váy. Hơn nữa cho dù là thật đi nữa thì hẳn là hắn không hào phóng đén nổi đem bộ váy quý giá như thế tùy tay đưa cho một người phụ nữ vừa mới quen biết.

Bởi vậy mà cô cũng không do dự nữa, xem như thuận nước đẩy thuyền.

Thay xong váy bước ra, đứng trước gương thì quả thật kinh hãi.

Váy này khi cầm trên tay nhìn thì cũng chỉ như những chiếc váy bình thường sau khi mặc vào lại trở nên rung động lòng người như vậy ? Hơn nữa giống như là được thiết kế giành riêng cho cô vậy.

Diệp Dĩ Mạt đã không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung, chỉ có thể thốt lên “ đẹp quá..” nó làm nổi bật lên vóc dáng của cô, biến cô từ một người bình thường trở thành một thiên sứ.

Đã lâu rồi, cô chưa từng có cảm giác tự tin vào chính bản thân mình như giờ phút này.

Diệp dĩ Mạt kích động xoay người, chạy ra khỏi toilet muốn chia sẽ sự bất ngờ cùng vui sướиɠ với người đàn ông đó .

Mà khi cô hứng phấn lao ra cửa thì đã sớm không còn thấy thân ảnh của người đàn ông đó. Trong lòng Diệp Dĩ Mạt không khỏi dâng lên một trận thất vọng...

Xem ra hắn thật sự không để ý đến chiếc váy này đưa cho cô xong cũng xem như là vứt bỏ không có gì khác nhau.

Đứng ở cửa toilet một hồi lâu sau cô mới mất mát chậm rãi trở về khoang thương gia .

Không ngờ cô vừa mới xuất hiện thì Chu Lan Na liền hít một hơi khí lạnh khϊếp sợ nhìn theo cô, còn Tần Hàm Dịch thì đứng bật dạy từ chỗ ngồi bểu tình căng thẳng trầm giọng chất vấn “ váy này ở đâu ra?” .

Diệp Dĩ Mạt nhìn phản ứng của hai người họ nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết hành động như thế nào cho đúng.

Váy này thì sao? Về phần hai người nạy tại sao lại có vẻ như đang khϊếp sợ chứ? Nổi danh hào phóng vì nữ nhân mà vung tiền như rác cho dù là có mua cả du thuyền thì ánh mắt của hắn cũng không chớp mắt một cái.

Nhưng mà khi nhìn thấy váy của cô bộ dạng của hắn lại là khϊếp sợ cùng tức giận thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng được Tần Hàm Dịch vọt tới trước mặt Diệp Dĩ Mạt bàn tay chợp lấy cánh tay cô lặp lại hỏi “ Váy này ở đâu ra?”

“ Có một người đưa” Diệp dĩ Mạt cau chặt ánh mắt nhìn xuống cánh tay bị hắn nắm đến đau nhức .

Không phải cô sợ hắn mà là thật sự tò mò cái váy này tại sao lại làm chó hắn trở nên kích động. “ Người nào đưa” Tần Hàm Dịch từng bước ép sát, vẻ mặt cũng lộ rõ vẻ khẩn trương.

Diệp Dĩ Mạt mi tâm nhăn chặt lắc lắc đầu, cận thận trả lời “ không biết” .

Tần Hàm Dịch hung hắn trừng mắt liếc nhìn Diệp Dĩ Mạt một cái, trong lòng trở nên xem thường sự ngu ngốc này, lửa giận ngút trời hỏi“ Người kia hiện tại đang ở đâu?”.

“ Khoang phổ thông” Diệp Dĩ Mạt muốn quay về chỗ ngồi, một chút cũng không muốn tại thời điểm hắn khẩn trương mà chọc giận.

“ Trở về sẽ tính sổ với cô” Tần Hàm Dịch cắn răng cảnh cáo một tiếng, liền bỏ cô ra chuẩn bị đi ra ngoài khoang thương gia.

Nhưng mà, hắn mới đi được vài bước lại vang lên tiếng nhắc nhỡ máy bay sắp hạ cánh, chỉ có thể phẫn hân bước trở về chỗ ngồi, ngồi xuống.

Diêp Dĩ Mạt cũng tức giận liếc hắn một cái rồi đi trở cúng đi về vị trí của mình ngồi xuống.

“ Hàm , cái váy đó có thể là do cô ta trộm được cũng nên?” Chu Lan Na thấy Tần Hàm Dịch ngồi xuống thì chạy nhanh đến thanh âm không lớn không nhỏ vừa vặn để ba người đều có thể nghe được .

Diệp Dĩ Mạt bị lời nói của cô ta chọc cho tức đến nổi khóe môi một trận run rẫy.

Sao cô có thể vô sĩ như vậy? Ngay đến cả cái váy cũng muốn trộm .

Hơn nữa có kẻ nào đi trộm đồ mà lại rêu rao trực tiếp mặc vào người chứ? Diệp Dĩ Mạt thật sự khinh thường cho dù đối với Chu Lan Na không chấp nhặt đi nữa, thì lời nói của cô ta cũng quá mức không dùng não rồi.

“ Cô thật sự cho rằng cô ta có khả năng trộm đi bộ váy thiên sứ đó của Hứa An Ca sao?” Tần Hàm Dịch lạnh lùng liếc Chu Lan Na một cái, giọng nói như hàn băng mạng theo rõ ràng sự xem thường .

“ Chẳng lẻ, là người khác trộm không có chỗ giấu liền quang cho Diệp Dĩ Mạt?” Chu lan Na không cam lòng lại lớn mật đoán.

“ Cô câm miệng lại được rồi đó” Tần Hàm Dịch rốt cục cũng không nhịn được tức giận nữa trong giọng nói mang theo sự không kiên nhẫn .

Hắn luôn luôn chán ghét nữ nhân không biết suy nghĩ lại tự cho mình là thông minh .

Chu Lan Na bị quát lập tức thức thời ngậm miệng lại không dám nói nữa