Chương 9: Bị chồng vũ nhục gặp được một người ấm áp

Sau khi mội chuyện xảy ra Diệp Dĩ Mạt cảm thấy kinh sợ, dáng vẻ oai vệ lúc trước ngay lập tức liền tan biến đi, cả người quẫn bách hận không thể tìm một cái lổ mà chui vào. Thực ra, hắn hôn cô bất quá chỉ là muốn trả thù mà thôi.

Một giây trước cô còn cảm thấy hắn cùng Chu Lan Na hoan ái thực ghê tởm, một giây sau cư nhiên liền chìm đắm trong nụ hôn của hắn.

Không trách được hắn nói cô dối trá, chính bản thân cô còn không giải thích được sự biến đổi kỳ quái này.

Có lẻ, một giây đó cô đã không kiềm chế được cảm xúc của mình liền làm theo trái tim sai khiến...

“ Diệp Dĩ Mạt muốn tôi thỏa mãn cô thì lần sau hãy nói thẳng, không cần dùng biện pháp như thế để hấp dẫn sự chú ý của tôi”.

Tần Hàm Dịch bỏ cằm cô ra, tay vỗ vỗ lên mặt cô không chút lưu tình tiếp tục nói “ Bất quá bộ dạng của cô vừa rồi thật sự là mất mặt”.

Diệp Dĩ Mạt bị tức đến cả người run run, lại vô lực không thể phản bác. Chỉ có thể cụp mi không nhìn hắn nữa.

Diệp Dĩ Mạt nhìn xem vừa rồi mày không có tiền đồ cở nào mà lại có thể chìm đắm trong nụ hôn của một tên ác ma chứ.

Hắn chạm vào khuôn mặt của cô chán ghét việc cô nghiên mặc né tránh hắn.

Nhìn vẻ mặt vô tội, ủy khuất của cô, cuối cùng nhịn không được ác độc trào phúng nói “ khuôn mặt này tuy không hợp khẩu vị của tôi, nhưng miễn cưỡng xem như đổi khẩu vị thì cũng có thể sử dụng được. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến, cô là người mà bọn họ mua về dâng lên tới cửa thì đã cảm thấy ghê tởm, một chút hứng thú cũng không còn”.

“ Đằng” khuôn mặt cô vốn đã nóng bỏng nay lại càng tăng thêm, toàn thân không ngừng run rẫy cũng không biết là do tức giận hay là do xấu hổ.

“ Ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân Tần gia trên danh nghĩa đi, không cần lại dở trò đùa giỡn tâm cơ với tôi. Nếu không tôi nhất định sẽ làm cho cô thấy được hậu quả”.

Tần Hàm Dịch đứng lên không chút nào lưu luyến đi về khoang thương gia.

Cô không hiểu được trầm luân trong nụ hôn đó không chỉ có cô mà còn có hắn...

Cô nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, ngây ngốc ngồi dưới đất , trái tim không ngừng nhói đau, quên cả việc đứng lên.

“ Tiểu thư cô không sao chứ?” giọng hỏi của một người đàn ông vang lên bên tai của cô mang theo sự tươi mát dịu dàng khuôn mặt tuần tú liền xuất hiện trước mặt cô.

Âm thanh dịu dàng dễ nghe đem tâm trí đang ngây ngốc của cô kéo trở về. Cô ngẫng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy sự thu hút trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp, giống như đã cũng người đàn ông này có quen biết trước vậy.

Trước mặt Diệp Dĩ Mạt là một người đàn ông tóc ngắn gọn ràng. Áo sơ mi màu trắng cổ áo hơi nới rộng, lộ ra da thịt trắng noãn, đôi mắt hẹp dài mũi cao thanh tú, môi mỏng đỏ mộng đúng là so với phụ nữ còn đẹp hơn vài phần.

Khuôn mặt này đối mới Diệp Dĩ Mạt mà nói tựa hồ có chứa sức hấp dẫn, làm cho tầm mắt của cô dừng lại thật lâu không muốn dời đi.

Nhưng cô dám khẳng định là không chỉ bởi vì “ xinh đẹp”...

“ Tiểu thư” người đàn ông gọi thử một tiếng thăm dò.

“ A?” Diệp Dĩ Mạt cả kinh mới phát hiện hành vi của mình vừa rồi có bao nhiêu thất lễ. Cô bối rối vội vàng cuối đầu, dùng tóc dài rơi xuống che khuất khuôn mặt quẫn bách của mình.

“A” người đàn ông cười một tiếng tựa hồ là do phản ứng của cô có chút buồn cười. Mà cô cũng bởi vì tiếng cười của hắn trở nên luống cuống.

Rốt cuộc ý thức được chính mình hơi quá mức, ho nhẹ một tiếng ngừng cười.

“Tiểu thư, cô mau đứng lên đi trên mặt đất lạnh lắm” . Dứt lời một bàn tay thon dài đưa đến trước mặt Diệp Dĩ Mạt.

Cô nhìn chăm chú vào cánh tay kia thật lâu, tầm mắt mới theo cánh tay hắn nhìn lên, dừng lại ở trên gương mặt tuấn tú mang theo lễ phép cười yếu ớt của hắn.

Cô thật sự muốn hỏi người này một câu “ chúng ta có quen nhau sao?”

Nhưng mà cuối cùng cô cũng không có dũng khí để hỏi... “ Đứng lên nào! Một người con gái xinh đẹp như vậy ngồi dưới đất, làm cho người ta nhịn không được mà đau lòng”.

Cơ thể hắn dường như được bao phủ bởi sự ấm áp, trực tiếp nắm lấy tay cô, đem cô từ trên mặt đất kéo lên.

“ Cám...Cám ơn...” Cô lắp bắp nói cảm ơn, xấu hổ liếc hắn một cái, rồi xoay người liền nhanh chóng muốn rời đi.

Cô chưa bao giờ là rụt rè như vậy ngay cả khi cô đối mặt với Tần Hàm Dịch, tim đập cực độ cô cũng có thể tận lực áp chế bình tĩnh đối mặt, thậm chí còn có thể miệng lưỡi lợi hại mỉa mai mà trả lời lại.

Còn đối mặt với người đàn ông ở trước mặt này tuy rằng trong lòng thực bình tĩnh , nhưng trên người hắn cô cảm nhận được sự quen thuộc nhịn không được mà muốn tới gần.

Tính cách của cô từ trước giờ không phải là loại nhiệt tình, thậm chí còn có thể nói có chút lạnh nhạt. Mà hiện tại cô tự nhiên lại muốn đến gần với một người đàn ông chỉ mới gặp được vài phút.

Ngẫm lại trong lòng chính mình cảm thấy thật là đáng sợ.