Chương 6

Mọi người thấy hôm nay Ma vương đến làm việc không chỉ một mình.

Có một người đàn ông đi theo sau hắn.

Người đàn ông dáng người cao thẳng, từ xa hơi thở hơi lạnh lùng, giống như một đóa hồng lạnh, đẹp đến mức mọi người ai cũng đắm chìm .

Sau đó, mọi người đều cảm nhận được mặt ảm đạm của chủ tịch.

"Tổng kết công việc, chín giờ họp."

Mọi người đều lập tức trở lại làm việc.

Ai cũng biết người đẹp trẻ tuổi này chính là Vương hậu.

Lạc Nam Tuyết chỉ định Thư ký Lạc sẽ dìu dắt Lục Tư Thương, ngay lập tức cô liền biết được Ma vương rất coi trọng người đàn ông trước mặt mình như thế nào.

Khi học đại học Lục Tư Thương được đào tạo là chuyên ngành tài chính.

Không hổ danh là sinh viên hàng đầu của Đại học A, Thư ký Lạc rất ngạc nhiên về khả năng làm việc của L.ục Tư Thương.

Thư ký Lạc thở dài: "Tiểu Lục, năng lực làm việc của anh có thể tương đương với chủ tịch ...."

Thư ký Lạc đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho Lục Tư Thương.

Tại sao anh lại tìm việc? Sẽ tốt hơn nếu tự mình trở thành tổng tài hay sao?

Lục Tư Thương có tài sản do mẹ để lại, nên chuyện mở công ty riêng xem ra không thành vấn đề.

Lục Tư Thương nói với Lạc Nam Tuyết những suy nghĩ của mình.

Lạc Nam Tuyết ủng hộ Lục Tư Thương vô điều kiện.

Lục Tư Thương muốn trước tiên sẽ thực tập rèn luyện trong công ty một thời gian, và Lạc Nam Tuyết tất nhiên đã sẵn sàng đồng ý.

Trong cuộc trò chuyện nhóm ...

Lạc Nam Tuyết: [Lạc Bình Trúc , tiền thưởng tháng này của bạn không có .】

Hắn liều mạng gài bẫy anh , nhưng Thư ký Lạc lại đẩy anh ra xa hắn vạn dặm chỉ bằng một câu nói,làm hắn rất tức giận!

Thư ký Lạc : Hả, Ma vương,Tôi đã làm sai chuyện gì !!!!!

Thư ký Lạc nhất định sẽ không nhận được phản hồi.

Lục Tư Thương đã mơ một giấc mộng,anh mơ thấy thấy mình bị rụng lông.

Lục Tư Thương giật mình tỉnh dậy, nhưng không có ai xung quanh.

Hoảng hốt, anh nhớ tới việc Lạc Nam Tuyết sáng sớm đã dỗ anh ngủ thêm một lát và để anh nghỉ ngơi thêm vài ngày, Lục Tư Thương mơ mơ màng màng đồng ý. Mà Lục Nam Tuyết cũng sớm đã đi làm.

Lục Tư Thương muốn dậy rửa mặt, nhưng lại thấy trên chăn rơi xuống một sợi lông trắng.

Lục Tư Thương :?

Anh cúi xuống nhặt chiếc lông vũ, cảm thấy hơi lạ. Chiếc lông vũ rất đẹp còn mang một chút hơi và ấm, trắng và mềm, khiến Lục Tư Thương liên tưởng đến một cây bút lông. Nhưng chiếc chăn bông anh ấy đắp không hề rụng lông, vậy lông ở đâu ra?

Đặt chiếc lông vũ lên bàn làm việc, Lục Tư Thương xoay người đi rửa mặt. Sau đó, anh lại nhặt chiếc lông thứ hai.

Ở cầu thang trống trải,chỉ có lông chim nhỏ xíu. Lục Tư Thương có chút lo lắng—

Sẽ không có chim trong nhà đấy chứ?

Khi Lạc Nam Tuyết trở về nhìn thấy lông vũ trên bàn, anh lập tức ôm cậu trở về phòng, nhanh đến mức Lục Tư Thương không có phản ứng gì.

Lục Tư Thương nhìn nghi hoặc: "Lạc tổng?"

Lạc Nam Tuyết cau mày: "Ngoan, ở nhà có ai tới không ?"

Lục Tư Thương lắc đầu.

Lục Nam Tuyết an ủi: "Không sao, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút."

Lục Tư Thương: Cảm ơn. Vừa mới tắm xong, bây giờ mới chín giờ.

Rất nhanh, Lạc Nam Tuyết quay người rời đi, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Lạc Nam Tuyết cảm nhận được hào quang của "Thần" trên lông vũ, điều này khiến anh lo lắng cho sự an toàn của Lục Tư Thương.

Thần tộc đã yên lặng hàng ngàn năm kể từ trận chiến của các vị thần. Thần và Ma luôn đối đầu nhau, không biết lần này có xuất hiện không không. Lục Tư Thương không nên bị khiên kéo vào.

"Lạc tổng ……"

Chẳng biết từ lúc nào, Lục Tư Thương chạy ra và đứng bên cạnh Lạc Nam Tuyết.

"Bảo bối, sao còn chưa ngủ?"

Lục Tư Thương không biết nên cười hay nên khóc: "Tiên sinh,hiện tại mới chín giờ, tôi không muốn đi ngủ sớm như vậy."

Lạc Nam Tuyết ôm chặt anh vào lòng và cố gắng che đi hơi thở của “Thần” không biết sống chết. Hơi thở đã bị che lấp, nhưng tư thế có chút không thích hợp.

Cổ tay mảnh khảnh của Lục Tư Thương bấu chặt trên ghế sô pha, đầu gối của Lạc Nam Tuyết đẩy mạnh vào giữa hai chân Lục Tư Thương, khiến anh không cách nào thoát ra được.

Lục Tư Thương bị hôn đến thất điên bát đảo, đôi mắt sáng màu hổ phách dính đầy nước muối.

Bị kí©h thí©ɧ bởi hình ảnh diễm hương trước mặt, Lạc Nam Tuyết đột nhiên muốn chiếm hữu nó.

Bản chất của ác quỷ đang trỗi dậy, và hắn muốn chiếm hữu người trước mặt.

Lạc Nam Tuyết hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để kìm nén những suy nghĩ của mình, nhưng Lục Tư Thương lại chủ động hôn hắn.

"Nam Tuyết, làm không ?"

Lạc Nam Tuyết: Tôi ... nhẫn nhịn.

Lục Tư Thương đã nghĩ về điều đó rất nhiều lần. Tuy rằng sợ sẽ khiến người trước mặt chán ghét nhưng anh vẫn muốn thử xem. Bởi vì Lạc Nam Tuyết rất đáng tin cậy và đáng được yêu. Quan hệ tìиɧ ɖu͙© chỉ là chuyện đương nhiên giữa những người yêu nhau, và Lạc Nam Tuyết không nên chịu đựng bất cứ điều gì vì anh.

Anh có thể có được hắn.

Thấy Lạc Nam Tuyết thờ ơ, Lục Tư Thương chủ động ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói: "Chồng, em muốn."

Lạc Nam Tuyết: Lý trí thì đã đặt xuống .

Đây là lần đầu tiên Lục Tư Thương gọi Lạc Nam Tuyết theo cách này.

Như vậy ai có thể nhẫn nhịn được lại điều này? !