Chương 5

1.

Lục Tư Thương ở trong phòng tắm gần nửa giờ đồng hồ, khiến Lạc Nam Tuyết rất lo lắng liệu Lục Tư Thương có ngủ quên trong đó .

Vừa đứng dậy, Lục Tư Thương đã mở cửa phòng tắm.

Thân hình vừa tắm xong vẫn còn lấm tấm hơi nước, có lẽ là do bị nước nóng hun khói lâu ngày, làn da trắng nõn thường ngày cũng trở nên hồng hào. Cậu mặc trên người bộ đồ ngủ là những chiếc áo phông và quần short đơn giản với phần cổ khoét sâu để lộ phần xương quai xanh quyến rũ.

Đặc biệt là đôi mắt như hổ phách kia, Lạc Nam Tuyết cứ luôn cảm thấy dường như mình đang bị bao phủ bởi toàn nước.

Sau nhiều năm yên lặng, bản chất của “ác ma” có vẻ như được khơi dậy đôi chút.

Rât muốn chiếm hữu.

Lục Tư Thương lúc này đã tỉnh rượu phân nửa, anh quay lại nói với Lạc Nam Tuyết, "Lạc tổng, tôi xong rồi,giờ anh có thể đi tắm rồi ."

Giọng nói của người trước mặt nhẹ nhàng đến mức làm hắn không hề nghe thấy, Lạc Nam Tuyết cố hết sức đè nén nội tâm đang bị xáo động, cẩn thận tự chuẩn bị máy sấy tóc trước khi vào phòng tắm.

Lục Tư Thương đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, trên mặt không khỏi có chút nóng rang.

Anh thầm tự nhủ bản thân không được nghĩ đến nữa,ngoan ngoãn nằm vào trong chăn .

Chỉ cần nhất thời ngủ quên, tiếp theo có thể sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Lạc Nam Tuyết không biết rằng khi anh bước ra, thứ anh chào đón không phải là một người yêu đang nhút nhát chờ đợi, mà là một khuôn mặt đang say ngủ.

Lục Tư Thương vùi nửa mặt vào gối, lông mi khẽ run và đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra,ngoan ngoãn .

Lạc Nam Tuyết mềm lòng đến rối tinh rối mù. Anh chạm vào thành giường, ôm anh vào lòng, ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng rồi chìm vào giấc ngủ.

Lạc Nam Tuyết thậm chí còn chuẩn bị sữa tắm có mùi hoa hồng, nhưng Lục Tư Thương lại không hề biết ý đồ xấu của người này.

2.

Khi Lục Tư Thương tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trong vòng tay của người khác. Cánh tay của người đàn ông mạnh mẽ và rắn chắc, quấn quanh eo Lục Tư Thương. Hai người gần nhau đến mức Lục Tư Thương thậm chí có thể cảm nhận được cơ bụng của Lạc Nam Tuyết.

Lục Tư Thương lập tức bối rối đứng dậy, và phải đợi một lúc mới có thể bình tĩnh lại được. Anh còn chưa kịp phản ứng đã có chuyện gì xảy ra thì có một cái gì đó đã đè lên bụng dưới của anh.

Cảm nhận được hơi lạnh truyền vào bên trong, làm Lục Tư Thương tỉnh dậy ngay lập tức.

Lục Tư Thương: Xấu hổ JPG.

Anh đương nhiên biết đó là thứ gì, dù sao thì cũng là những người đàn ông bình thường như nhau.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, nhưng bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.

Lạc Nam Tuyết không biết đã thức dậy từ khi nào.

Như một lẽ đương nhiên, anh nhẹ nhàng xoa xoa người trong vòng tay mình, cố gắng bù đắp chút ấm áp muộn màng đêm qua.

Lục Tư Thương ngại ngùng, vành tai đỏ bừng: "Không nên như vậy..."

Lạc Nam Tuyết không dừng động tác, ngược lại còn dỗ dành: “Tư Thương, em không muốn sao?” Tiếng nức nở nỉ non ở bên tai, Lục Tư Thương không tự chủ được co quắp ngón chân lại, cơ hồ đem chính mình vùi vào trong chăn.

Lạc Nam Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve gáy Lục Tư Thương như để an ủi anh, kiên nhẫn chờ đợi người trong lòng hắn đáp lại.

Sau khi đợi một lúc lâu, Lạc Nam Tuyết nghe thấy Lục Tư Thương thì thào: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."

"Ừm?"

Lục Tư Thương chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, có vẻ nhăn nhó, có chút ngượng ngùng: "Kỳ thực em không tốt chút nào."

Lạc Nam Tuyết không nói gì, chỉ ôm chặt người trong lòng. Hắn đang nói với Lục Tư Thương sự lựa chọn của bản thân bằng những hành động của mình.

Lục Tư Thương thỏa hiệp: "Tôi có chỗ thiếu hụt."

Lạc Nam Tuyết lúc này mới căng thẳng: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Có nghiêm trọng không?"

Nếu có chỗ thiếu hụt chắc chắn rất khó chịu, và Lạc Nam Tuyết mỗi khi nghĩ tới đều đó đều cảm thấy không nỡ .

Lục Tư Thương chớp chớp mắt, thận trọng nói: "Không nghiêm trọng, không thành vấn đề, nhưng là khiếm khuyết thân thể, là bẩm sinh."

Lạc Nam Tuyết có lẽ đã đoán (?) ra (không đúng), nhưng thay vào đó hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dùng tay siết chặt năm ngón tay của Lục Tư Thương, nghiêm nghị nói: "Tư Thương đều này không thành vấn đề,chỉ đơn giản là tôi thích em."

“Tôi đã thích em bốn năm rồi.” Lạc Nam Tuyết nói rồi hôn, “Em có dù sao đi chăng nữa đều tốt, là người tôi yêu nhất trong lòng. Chỉ cần em thích tôi là được.”

Lần này, Lục Tư Thương rất ngạc nhiên.

Lạc Nam Tuyết chạm vào trán Lục Tư Thương, và hơi thở của họ hòa vào nhau.

"Đừng cảm thấy gánh nặng trong lòng."

Nhìn người đàn ông kiềm chế đi vào phòng tắm, tâm trạng của Lục Tư Thương rất phức tạp.

Ác ma chọn cách kiềm chế bản chất của mình và bao dung ôm lấy người mình yêu.

3.

Sau khi trở về nước,phòng ngủ của Lục Tư Thương được chuyển đến phòng ngủ chính.

Sau đó Lục Tư Thương bắt đầu tìm việc.

Lạc Nam Tuyết thực sự không muốn Lục Tư Thương phải ra ngoài làm việc. Là thủ lĩnh của Ma tộc, người của hắn hắn sẽ tự nuôi.

Nhưng hắn lại sợ rằng Lục Tư Thương sẽ cảm thấy gánh nặng tâm lý.

Vì vậy, Lạc Nam Tuyết muốn Lục Tư Thương làm việc trong công ty của mình, nhưng Lục Tư Thương lúc đầu có chút không muốn.

Lạc Nam Tuyết hỏi, "Tại sao?"

Lục Tư Thương đắn đó một hồi và trả lời: "Tôi không muốn kiếm tiền từ tiền của anh."

Lục Tiểu Thiên nói: Làm việc trong công ty của Lạc Nam Tuyết là để giúp Lạc Nam Tuyết làm việc, làm việc cho Lạc Nam Tuyết là để kiếm tiền cho Lạc Nam Tuyết, và kiếm được tiền cho Lạc Nam Tuyết là kiếm tiền cho gia đình anh ấy, vậy có nghĩa là sẽ không kiếm được tiền, anh ấy muốn thay đổi hoàn cảnh, ngoài kiếm tiền phụ giúp gia đình.

Lạc Nam Tuyết cong môi nơi Lục Tư Thương không thể nhìn thấy.

Lục Tư Thương đã chia chỗ ngủ thành vòng tròn của riêng mình.

“Tư Thương, trước khi tìm được một công việc tốt, em có thể đến làm việc với tôi trước được không?” Lạc Nam Tuyết ôm lấy Lục Tư Thương, cùng anh thương lượng.

Lục Tư Thương không thể lay chuyển Lạc Nam Tuyết, vì vậy anh đã đồng ý lời đề nghị của Lạc Nam Tuyết, nhưng có thêm yêu cầu không đi cửa sau và không tiết lộ thân phận của mình.