Chương 7

Lạc Nam Tuyết thô bạo bế cậu lên, chỉ nghe thấy tiếng kêu của Lục Tư Thương ngày càng thấp giọng, khi Lục Tư Thương phản ứng lại thì cậu đã bị đè lên giường rồi. Lục Tư Thương nhướng mắt đập vào con ngươi sâu thẳm và đen như mực của Lạc Nam Tuyết, như ẩn chứa dã thú, du͙© vọиɠ mãnh liệt khiến người ta kinh ngạc.

Rất nhanh, Lạc Nam Tuyết đã hôn, hơi thở mạnh bao trùm lấy cậu, mà động tác của hắn là nhẹ nhàng tiến vào trong miệng của Lục Tư Thương cùng cái lưỡi nhỏ múa may, trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nước, chính là âm thanh nhịp thở của họ.

Khi Lục tư Thương sắp hết hơi , hắn cuối cùng cũng chịu buông ra.

Lục Tư Thương nằm trên giường, hai tay chống vào ngực Lạc Nam Tuyết, khóe mắt nhuốm màu du͙© vọиɠ.

Lạc Nam Tuyết đột nhiên cảm thấy rằng tất cả nhiệt độ đang dần truyền xuống dưới thân mình.

Lục Tư Thương không dám nhìn Lạc Nam Tuyết: "Tắt đèn."

Lạc Nam Tuyết thuận thế liền tắt đèn, cả căn phòng đột nhiên tối đen như mực.

Sau khi quần áo được dần dần cởi ra, hắn có thể chạm vào cơ thể Lục Tư Thương bằng cảm giác, nhưng hắn lại được chào đón bởi sự run rẩy nhạy cảm của người bên dưới. Từ môi đến yết hầu, xuống chút nữa, dưới sự đυ.ng chạm của Lạc Nam Tuyết, hai điểm dần dần dựng đứng lên.

Đột nhiên, Lạc Nam Tuyết cúi người và ngậm lấy một trong những đầu nhũ của cậu, Lục Tư Thương không thể không kêu rên . Đầu lưỡi xoay đều đặn trên đầu nhũ, tay nọ không bỏ qua tay kia mà xoa xoa đầṳ ѵú. Cơ thể của Lục Tư Thương ... đều đã ướt.

Lục Tư Thương cảm thấy mặt mình chắc hẳn là rất đỏ, may mà Lạc Nam Tuyết không nhìn thấy.

Dần dần đi xuống, Lạc Nam tuyết đã gặp được một nửa đỉnh của Lục Tư Thương.

Lạc Nam Tuyết ngạc nhiên. Xem ra như hắn đã đoán sai từ lâu.

Vì vậy, chính xác lỗ hổng mà Lục Tư Thương nói là gì?

Tiếp tục, Lạc Nam Tuyết cũng đã hiểu ra,ở đây có một cơ quan mềm mại và đầy đặn không thuộc về đàn ông.

Cuối cùng anh cũng hiểu được những thiếu sót mà Lục Tư Thương đang nói đến, và cũng hiểu được sự lo lắng của Lục Tư Thương bấy lâu nay.

Lạc Nam Tuyết hôn lên vành tai Lục Tư Thương, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Tư Thương, đây không phải là khuyết điểm, không cần sợ, như vậy rất tốt , tôi rất thích."

Lục Tư Thương đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh nhiệt tình hôn lại một cách say đắm.

Lạc Nam Tuyết ôm người dưới thân bắt đầu an ủi anh. Đầu ngón tay của Lạc Nam Tuyết có một lớp chai mỏng, khi cọ xát vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© phía trước của anh khiến anh rùng mình. Móng tay hắn cắm sâu vào mắt con ngựa nhỏ, và từ đó nước mắt vẫn tiếp tục chảy ra.

"Hừm ..." Lục Tư Thương cố nén, cố gắng không phát ra âm thanh xấu hổ, nhưng Lạc Nam Tuyết vẫn tiếp tục dỗ dành: "Bảo bối,kêu ra đi, ngoan ..."

Bị hắn nắm trong tay, Lạc Tư Thương không kìm chế được rêи ɾỉ. Hai cái túi nhỏ lọt thỏm trong tay hắn nghịch ngợm, khi hắn ấn nhẹ vào thì kɧoáı ©ảʍ ập đến toàn thân. Hắn cũng không quên phần thân cột, nhẹ nhàng vuốt ve, nơi nào đó lêи đỉиɦ kêu lên vài phần.

Lục Tư Thương bị đè lên giường và bị ép tận hưởng kɧoáı ©ảʍ.

Hai đầṳ ѵú và hạ thể kɧoáı ©ảʍ gấp đôi khiến người ta không tự chủ được, Lục Tư Thương như sắp đạt đến cao trào.

Lúc này, Lạc Nam Tuyết đột nhiên bật đèn lên và cuối cùng cũng nhìn thấy mọi thứ trước mắt.

Đôi mắt của cậu đầy ngấn nước và đẹp đến kinh ngạc. Bộ ngực được tô điểm bằng quả mận đỏ, làn da trắng nõn để lại một vết hickey mờ ảo, thân dưới thẳng đứng, sạch đẹp, ướŧ áŧ, toàn thân ửng hồng vì du͙© vọиɠ. Lỗ hoa khác với lỗ hậu ngoan ngoãn chảy ra một dòng nước nhỏ làm ướt đẫm thân thể Lục Tư Thương.

Vừa an ủi người yêu, Lạc Tư Thương vừa đưa ngón tay vào gần hoa huyệt, xoay tròn vừa nhanh vừa chậm, thỉnh thoảng xoa nắn hạt thịt nhỏ. Hoa huyệt cứ co rút lại, như đang chờ đợi một điều gì đó.

Lục Tư Thương không chịu được run giọng nói: "Đừng, thật khó chịu.. Ngứa..."

"Ngoan, chỗ nào ngứa?"

Lục Tư Thương đột nhiên ý thức chợt nhận ra sự kém cỏi của một người đàn ông và nhìn anh ta một cách nghiêm khắc. Cái liếc mắt này không gây chết người, nhưng lại có ý dụ dỗ, khiến cho hành động của Lạc Nam Tuyết càng trở nên quá đáng.