Chương 8: Khanh Khanh

"Đi công tác?" Tô Tử Khanh đứng thẳng trước bàn nhìn sếp.

"Đúng vậy, khởi hành thứ sáu, chủ nhật quay về." Trầm Tây Thời nhìn lướt qua lịch, trầm giọng phân phó.

"Có phải là hội nghị thượng đỉnh đầu tư năm nay không?" Lúc này, cô mới nhớ ra quả thật có hạng mục này trong lịch trình của Trầm Tây Thời, nhưng anh không phải thường đem tổ trưởng Ngô của bộ phận đầu tư thứ hai đi sao?

"Ừ, cô về chuẩn bị đi."

"Trầm tổng, anh không gọi tổ trưởng Ngô đi cùng sao?"

"Lần này có tiệc chiêu đãi, những người khác cũng không quen bằng cô." Ngụ ý là những vị khách lớn trong ngành đầu tư tại hội nghị. Cô sắp được làm bài tập một cách nghiêm túc. Coi cô như Baidu, vừa làm thư ký vừa làm bạn gái, một công đôi việc, đúng là nhà tư bản hút máu.

Trầm Tây Thời ngẩng đầu liếc cô một cái: "Kính đâu?"

"Hả?" Ông chủ chuyển chủ đề nhanh vậy, sao lại nói đến chủ đề kính?

"Sao cô không đeo kính?" Anh hỏi lại, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn, trong sáng, anh có chút khó chịu.

"Uh, nó bị rơi, tôi chưa có thời gian để ghép lại." Cô đang đeo lens.

Trầm Tây Thời gật đầu. Nhìn thế này đẹp mắt hơn.

"Vậy Trầm tổng tôi đi đặt vé." Vừa nói, cô vừa quay người đi về phía cửa.

Trầm Tây Thời nhìn cô rời đi, cô vẫn mặc một bộ vest tối màu đơn giản và tươm tất. Vòng eo thon và đôi chân dài ẩn hiện dưới làn váy, anh chợt nhớ đến cảnh tượng hôm qua, thu lại tầm mắt, đưa tay kéo cà vạt.

Sáng sớm thứ sáu, ở sân bay, khu vực bay nội địa.

Tô Tử Khanh cúp điện thoại, đứng dậy nhìn xung quanh, hướng tới phía người đang đến vẫy tay.

Trầm Tây Thời bước vào phòng chờ VIP. Anh mặc bộ quần áo thể thao màu xám, áo khoác denim sẫm màu (tui vẫn không thể hình dung ra gu ăn mặc cụa anh nhà " - "). Tóc anh không chải tỉ mỉ như khi làm việc, tóc mái buông xõa ngang trán. Không giống bộ dạng mặc vest đi làm, hình tượng này giống như học trưởng.

Nhìn xuống dưới.... giày đôi.

Trầm Tây Thời đến gần, theo ánh mắt của cô, cúi đầu nhìn, mỉm cười.

"Cô cũng thích à?"- Af1

"Haha, vâng." Tô Tử Khanh có chút vui mừng vì sự tình cờ này.

"Xin chào, thưa ngài, ngài có muốn dùng bữa sáng không?" Người phục vụ lấy thực đơn, niềm nở và chu đáo: "Ngài có muốn thử bữa ăn dành cho Ngày lễ tình nhân của chúng tôi không?"

Ngày 14 tháng 3, Valentine Trắng.

"Không cần, không cần" Tô Tử Khanh vội xua tay, "Chúng tôi không phải là một cặp."

Người phục vụ nghi hoặc nhìn xuống giày của họ. Hai đôi giày thể thao, đầu diện nhau, trắng đến chói mắt.

Còn không phải cặp đôi?

"Vậy tôi sẽ mang thực đơn tới." Người phục vụ cũng rất khéo léo, tưởng là đôi trẻ khó xử.

"Không cần phiền phức, chọn cái này đi." Trầm Tây Thời cởϊ áσ khoác đặt ở lưng ghế.

Tô Tử Khanh đỏ mặt.

Hai người đến khách sạn do ban tổ chức sắp xếp cũng đã là buổi chiều. Trầm Tây Thời vừa bước vào cửa khách sạn liền bị người quen bắt gặp, kéo đến quán cà phê để hồi tưởng lại quá khứ. Tô Tử Khanh nhận phòng ở phía trước bàn.

"Cám ơn." Cô cầm lấy thẻ phòng, 3608, 3610.

Khi cô chuẩn bị đi đến quán cà phê, cô nghe thấy ai đó gọi.

"Tô Tô." Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu khiến cô cứng đờ. (tui sẽ k nói là tra nam đâu )

Tô Tử Khanh kéo va li bước đi.

"Tô Tô" Cánh tay bị giữ lại, Tô Tử Khanh đành phải dừng lại, quay đầu.

Sau ba năm, gặp lại gương mặt thân quen, ký ức tràn về như thủy triều, cảm giác như cá mắc cạn, bị sóng vỗ vào đại sảnh, không thể động đậy.

Tiền Thiệu Phong, mối tình đầu của cô, cô yêu nhất và cũng làm cô đau nhất.

"Đã lâu không gặp." Hắn vẫn như cũ dịu dàng ôn nhu, nhưng Tô Tử Khanh biết sự dịu dàng của hắn ẩn giấu nhát dao chỉ chờ có cơ hội sẽ làm cô bị thương.

"Tốt nhất không gặp." Tô Tử Khanh thờ hắn, rút tay về, xoay người rời đi.

"Tô Tô," Tiền Thiệu Phong đưa tay ngăn cản cô đi, "Anh chỉ muốn gặp em, mấy năm nay em thế nào?"

Khốn nạn...

Tô Tử Khanh liếc hắn một cái, "Tôi thế nào, liên quan gì đến anh?"

"Đừng làm như vậy, chúng ta không thể làm bạn..."

"Thiệu Phong." Còn chưa nói xong, hắn ta đã bị ngắt lời bởi một giọng nói nũng nịu. Cạch cạch tiếng giày cao gót, Tống Oanh Nhân bộ dáng quyến rũ xuất hiện ở bên cạnh hắn, ôm cánh tay Tiền Thiệu Phong, cười ngọt ngào, nghiêng đầu nhìn cô: "A, là Tô Tô à, đã lâu không gặp. "(chắc tưởng chị tui thèm tra nam nhà trà xanh bả)

Cẩu huyết, tầm thường.

Bắt gặp bạn trai cũ và tiểu tam bạn gái, Tô Tử Khanh trợn mắt nói: "Anh xác định muốn gặp tôi sao?"

Tống Oanh Nhân không khỏi thấp thỏm, nụ cười giảm bớt: "Đương nhiên rồi, à, muốn nhìn thấy cậu một chút, cậu đi một mình sao?"

Một đòn đánh vào tâm.

Tô Tử Khanh siết chặt nắm tay nở nụ cười nhếch mép: "Chỉ có một mình tôi..."

"Khanh Khanh." Giọng nói dịu dàng gọi tên cô, khiến tất cả những người có mặt đều sững sờ trong giây lát.

Mãi cho đến khi bị ôm eo Tô Tử Khanh mới phản ứng được, "Khanh Khanh" đây là đang gọi cô.

"Sao em lại tự mình chạy lung tung vậy?" Trầm Tây Thời giơ tay chạm lên chóp mũi cô, giọng nói có vẻ trách móc, vẻ mặt sủng nịnh.

"Giới thiệu một chút?" Trầm Tây Thời nhìn hai người đang nhìn chằm chằm đối diện, cúi đầu hỏi cô.

"Không phải người quan trọng." Biết rằng anh đang giúp đỡ mình, cô rất cảm kích vì anh đã có mặt kịp thời.

Trầm Tây Thời cao hơn Tiền Thiệu Phong nửa cái đầu, nhìn từ trên xuống dưới, nhướng mày, "Đi thôi." Nói xong, anh cầm hành lý trong tay cô, vòng qua eo Tô Tử Khanh, đi về phía thang máy.

"Cảm ơn." Cửa đóng lại, Tô Tử Khanh dựa vào thang máy, thở phào nhẹ nhõm. Dù lòng dạ rộng lớn đến đâu, gặp phải dịp cẩu huyết thế này cũng không muốn mất mặt.

"Chuyện nhỏ, không có gì." Trầm Tây Thời liếc cô một cái, nhớ tới vừa rồi cô còn có vẻ mặt mạnh mẽ ở trong đại sảnh, nhưng cảm giác như một giây sau cô sẽ khóc, trong lòng không yên nên tới giải vây.

"Bạn trai cũ?"

"Vâng."

Thấy cô không nói tiếp, anh cũng không muốn tiếp tục chủ đề không vui này, thang máy lại trở nên yên tĩnh.

Đến tầng 36, phòng của hai người cạnh nhau, nhưng phòng của Trầm Tây Thời là một phòng sang trọng ở góc, còn Tô Tử Khanh là một phòng đơn.

"Trầm tổng, tôi đã in bài phát biểu rồi, tôi sẽ đưa cho anh sau." Tô Tử Khanh đột nhiên nhớ tới nói với anh khi anh quẹt thẻ phòng.

"Không cần." Trầm Tây Thời mỉm cười, giơ tay chỉ chỉ vào đầu. Tất cả đều ở trong đầu tôi.

Tô Tử Khanh lúng túng thốt ra đến miệng, suýt chút nữa quên mất trí nhớ và hiệu quả công việc của ông chủ đáng kinh ngạc như thế nào.