Chương 9: Muốn tôi đút

Thứ bảy ban ngày là hội giao lưu, buổi tối là tiệc rượu, không quá nghiêm túc, các ông chủ lớn uống rượu xã giao.

Tô Tử Khanh mặc một chiếc váy nhỏ màu đen cổ đứng, hở vai, chính giữa từ cổ xuống dưới thắt dây có chút phiền phức, nhưng tôn lên vòng eo của cô rất tốt.

Cô đi giày cao gót mũi nhọn giúp đường nét ở bắp chân trông đẹp hơn. Cô không thường xuyên đi giày cao gót vì cảm thấy bất tiện khi di chuyển, nhưng trong những dịp như thế này thì đẹp quan trọng hơn là thực dụng.

Cô búi tóc lên, chỉ để lại vài lọn tóc buông xõa ngang tai, lộ ra bờ vai và chiếc cổ xinh xắn, nghĩ nghĩ một chút, cô lấy nước hoa ra xịt.

Hương quả sung.

Mùi hoa cỏ ngay lập tức tản ra trong không khí , thoang thoảng chút hương sữa dừa, rất hợp với buổi khai mạc hội nghị lần này.

Cô thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi phòng, Trầm Tây Thời đã đợi cô ở cửa.

Anh đang cúi đầu chỉnh lại khuy tay áo, mặc một bộ vest tuxedo kiểu Pháp màu đen, thắt nơ thủ công màu đen, trang trọng và lịch lãm. Tóc được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán rộng và đầy đặn, ánh sáng chiếu vào sống mũi cao đổ bóng lên khuôn mặt góc cạnh của anh.

Tô Tử Khanh sửng sốt, tự phỉ nhổ bản thân bị vẻ đẹp của ông chủ mê hoặc, hắng giọng gọi "Trầm tổng".

Trầm Tây Thời quay lại nhìn Tô Tử Khanh, hôm nay cô trang điểm tỉ mí, trông rất khác với vẻ nghiêm nghị thường ngày.

"Rất đẹp." Anh cong khuỷu tay, mỉm cười nhìn cô.

Tô Tử Khanh ngẩng đầu nhìn anh, khoác tay anh, sờ sờ vành tai đỏ bừng.

"Cảm ơn."

Phải nói rằng Tô Tử Khanh là một thư ký rất có năng lực, những vị khách có mặt hầu như cô đều nắm trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng thấy Trầm Tây Thời suy tư cô sẽ bổ sung, nhắc nhở Trầm Tây Thời.

Cho dù đi giày cao gót, Trầm Tây Thời vẫn cao hơn cô rất nhiều, cô nhẹ nhàng nhón chân, khẽ thì thầm vào tai anh. Trầm Tây Thời thì hơi cúi người, cảm thấy hơi thở nóng ẩm thổi nhẹ qua cổ, thoang thoảng mùi cỏ xanh quyện với nước cốt dừa, có chút quyến rũ lại có chút tươi mát, giống như cách ăn mặc của cô hôm nay. Khiến anh trong khoảnh khắc có chút xuất thần.

Sau nửa tuần rượu, những người nên tiếp cận hầu như đã xong, nhìn thấy Tô Tử Khanh thỉnh thoảng lại nhìn vào bàn tráng miệng, Trầm Tây Thời trong lòng có chút buồn cười, so với ngày thường hoạt bát không ít.

Anh bảo Tô Tử khanh đi thả lỏng một chút, cô nghe xong, ánh mắt lấp lánh: "Thật không?"

"Đi đi."

"Vâng." Cô luôn cảm thấy tối nay Trầm tổng càng thêm ôn nhu.

Tô Tử Khanh vui vẻ bước đến khu tráng miệng, đang lưỡng lự không biết thử bánh pho mát hay tiramisu trước, liền bị xen vào.

"Đây không phải là Tô Tô sao?" Tống Oanh Nhân tay cầm ly rượu, toàn thân sáng lấp lánh.

Tô Tử Khanh thầm đảo mắt lần nữa, liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô đây là đeo theo chiếc đèn chùm pha lê sao?

"Ồ, có chuyện gì sao?" Cô hứng thú nếm thử đồ ngọt, không cảm thấy tức giận.

"Gặp gỡ bạn học cũ, không muốn cùng uống một ly sao?" Đèn chùm chỉ vào ly rượu đỏ trên bàn, nhếch miệng nói.

Uống thì uống. Tô Tử Khanh cầm ly rượu đỏ trên bàn ngẩng đầu uống cạn.

"Mấy năm nay tửu lượng càng ngày càng tăng a, khi đến uống rượu cưới giữa tôi và Thiệu Phong, cũng phải sảng khoái như vậy nhé." Tống Oanh Nhân nói rồi đặt ly rượu đến trước mặt cô, nhìn cô cười. (ai tắt điện cái đèn này giùm tui ....)

Ah...khiêu kích cô à.

Tô Tử Khanh nhìn người không biết xấu hổ nhất khıêυ khí©h cô, cái này nhất định phân thắng bại.

Vì vậy, cô lấy một ly khác, ngẩng đầu uống cạn, nhướng mày đáp lại.

Khi Tiền Thiệu Phong đi tới, hai người đã uống hết ba bốn ly, chuẩn bị tới ly thứ năm liền tới ngăn lại.

Bước chân của Tống Oanh Nhân đã có chút phiêu, cô ta ngã vào trong vòng tay hắn, miệng vẫn cố chấp: "Còn uống không?" Tô Tử Khanh siết chặt lòng bàn tay, đặt chiếc ly rỗng xuống, hai tay khoanh trước ngực, nâng cằm nhìn đèn chùm với vẻ khinh thường: "Cô không được, về nghỉ ngơi đi."

"Cô nói ai không được?" Tống Oanh Nhân lập tức bật dậy với lấy rượu, Tiền Thiệu Phong ôm lấy cô ta: "Được rồi, dừng lại, đừng uống nữa. " Tô Tử Khanh nhìn không nổi cả hai, xua tay: "Mau, mau đưa đi đi. "

" Tô Tô, anh ... "

"Biến đi, ngay lập tức." Tô Tử Khanh ngắt lời, nhìn chằm chằm hắn.

Đôi mắt TiềnThiếu Phong lóe lên vẻ bất đắc dĩ, hắn muốn nắm tay cô.

Nhưng chưa kịp thì: "Khanh Khanh." Một bàn tay thon dài đã ôm lấy eo cô, một tay kia của Trầm Tây Thời thì cầm một cái đĩa nhỏ đưa cho cô. "Em không phải muốn ăn bánh pho mát sao?" Đầu óc Tô Tử Khanh có chút choáng váng. Thơm quá.

"Muốn anh đút cho ăn?" Trầm Tây Thời ghé vào tai cô thấp giọng nói, nhưng cô chắc chắn rằng hai người kia đều có thể nghe rõ.

Mặt Tô Tử Khanh đột nhiên đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng mở ra, không nói nên lời.

Trầm Tây Thời nhìn xuống khuôn mặt cô, ẩn dưới một vài sợi tóc tinh nghịch, đôi mắt cô cụp xuống, lông mi nhẹ rung động, đỏ mặt, cắn môi, bộ dáng cô gái nhỏ hiếm thấy.

Khi Tô Tử Khanh phản ứng, Tiền Thiệu Phong đã đưa Tống Oanh Nhân rời đi. Anh lại giúp cô.

Tô Tử Khanh sờ sờ gò má nóng rực vì mới vừa uống quá nhanh, rồi đứng dậy.

Có điều gì đó không ổn với thư ký của anh ấy.

Trầm Tây Thời nhìn cô, tác phong vẫn đoan trang, bước chân vẫn nghiêm nghị, nhưng cô không ngừng cười, đang xảy ra chuyện gì vậy?

"Trầm tổng, hiếm khi thấy anh đến dự lại còn mang theo bạn gái, anh không giới thiệu một chút sao?" Người nói là Trương Lôi, đồng sáng lập của Hongshan Capital.

"Trương tổng," Trầm Tây Thời đưa tay bắt tay, gật đầu, "Tô Tử Khanh, thư ký của tôi."

Cô không nói, chỉ nheo mắt cười, hai má ửng hồng, nhìn kỹ đôi mắt không điều chỉnh tiêu điểm.

Trầm Tây Thời cuối cùng xác định rằng cô đã say, liền quay sang trưng ra một nụ cười bất lực, tạm biệt Trương Lôi: "Trương tổng, không tiện bồi."

Sau đó, anh dẫn Tô Tử Khanh đến khu nghỉ ngơi.

Anh đặt cô ngồi trên ghế sô pha, tay để lên tay dựa, "Chờ tôi ở đây."

Có vài vị khách lớn ở đằng kia, anh đi tới để chào hỏi.

An bài xong, anh định đứng dậy, nhưng ống tay áo của anh đã bị mắc.

Tô Tử Khanh mắt mê mang, nắm lấy tay áo anh lắc lắc: "Vậy thì anh nhớ tới đón em." Cô trầm giọng nói thêm, "Anh yêu."

Trầm Tây Thời bị cô làm cho buồn cười, tại sao cô say lại thành thế này?

"Được." Coi như hợp tác với cô, anh cũng khẽ đáp. "Có thể buông ra không?" Anh lắc lắc ống tay áo đã bị cô bắt được.

Tô Tử Khanh ngoan ngoãn buông tay cô ra, cười với anh: "Được."

Trầm Tây Thời đứng dậy, chỉnh lại áo, xoay người đi về phía đám người.

Anh không thích nịnh bợ, nhưng một số xã giao cần thiết vẫn không thể thiếu, cũng uống chút rượu.

Những người anh muốn gặp đều gặp qua, vì vậy anh chào họ rồi rút lui.

Sau khi trở lại khu giải trí, anh nhìn thấy Tô Tử Khanh đang cùng Tiền Thiệu Phong lôi kéo.

Tay Tiền Thiệu Phong ôm eo cô, muốn đưa cô ra ngoài. Tô Tử Khanh say đến đi không vững đi giày cao gót cũng run rẩy, miệng lẩm bẩm giãy dụa.

Nhìn bàn tay đang đặt trên eo Tô Tử Khanh, Trầm Tây Thời cau mày, sải bước đi tới, nắm tay Tô Tử Khanh lại.

Tiền Thiệu Phong chỉ cảm thấy hai tay trống rỗng, người đã nằm trong vòng tay của Trầm Tây Thời, vừa định mở miệng, Trầm Tây Thời đã nói trước: "Tiền tổng không đi chăm sóc bạn gái của mình, lại ở đây để nhìn chằm chằm vào người của tôi. Có chuyện gì sao?"

Anh đã từng nghe nói về người này trong các cuộc họp trao đổi kéo dài một ngày, không sai, người đứng trước mặt anh là thiếu gia của tập đoàn Đầu tư Baige.

Tiền Thiếu Phong siết chặt nắm đấm, trong mắt đầy hung tợn: "Đừng tưởng rằng tôi không biết, Tô Tô hoàn toàn không phải bạn gái của anh, cô ấy chỉ là thư ký của anh, anh ..."

"Anh yêu..." Tô Tử Khanh đã say mềm, mềm nhũn lên tiếng, sau đó vòng tay qua cổ Trầm Tây Thời, còn dụi mặt vào ngực anh, vẻ mặt ngoan ngoãn, "Anh tới đón em à?"

Tiền Thiếu Phong sững sờ.

Trầm Tây Thời nhìn cô một lát, rồi cười cười, đưa tay lên chạm vào mặt cô: "Đúng vậy."

Sau đó, anh nhướng mày nhìn Tiền Thiệu Phong một cái: "Tiền tổng, không tiễn." Nói xong, anh ôm Tô Tử Khanh đi đến cửa.

Tiền Thiệu Phong đưa tay ra ngăn cản, ánh mắt lãnh đạm: "Trầm tổng, dự án của Kim Lẫm, tôi sẽ giành được." Hắn liếc nhìn người trong tay Trầm Tây Thời, nhả một câu hai nghĩa: "Hươu chết về tay ai còn chưa phân định."

Hồi đó hắn nhất thời bị ma quỷ mê hoặc mới đánh mất đi cô, hắn rất hối hận, vì mối dây gia đình không thể giải quyết, chuyện với Tống Oanh Nhân càng gỡ càng rối, nhưng hắn không cam tâm.

Trầm Tây Thời trầm thấp nở nụ cười: "Công ty Trưởng cũng phải nhập bằng cấp không," anh một tay ôm lấy eo Tô Tử Khanh, một tay kia chỉnh lại đường viền cổ áo, liếc hắn một cái:

"Baige hình như còn chưa đủ tư cách."