Chương 7: Sợ tôi

Ở nửa sau buổi liên hoan, Tô Tử Khanh không được tỉnh táo, đến khi bước ra khỏi KTV gió đêm thổi vào mặt, cô mới hoàn hồn trở lại, chào tạm biệt mọi người.

Để thuận tiện lúc đến cô và đồng nghiệp đã đi trên xe của Tiểu Mễ, vì vậy cô phải bắt taxi về nhà.

"Tô Tô, cô có muốn tôi chở đến ga tàu điện ngầm không?" Tiểu Mễ nhiệt tình hạ cửa sổ xuống.

"Không cần đâu, đi taxi thuận tiện hơn. Cô lái xe cẩn thận, tạm biệt." Tô Tử Khanh mỉm cười vẫy tay với cô ấy.

"Vậy, tạm biệt." Xe rời đi, Tô Tử Khanh nhìn quanh tìm chiếc taxi.

Quay đầu nhìn thấy chiếc Audi màu đen đang đậu bên đường, Lục Quân mặc váy đỏ gõ cửa kính xe, nói chuyện với người trong xe.

Nói chuyện một hồi, người đẹp váy đỏ tươi cười vẫy tay, xoay người đi về phía bãi đậu xe bên đường.

Tô Tử Khanh vừa quay đầu định sang đường thì nghe thấy Audi bấm còi hai lần. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng cô có chút cảm giác không thể giải thích được, giả vờ như không nghe thấy, nhấc chân bước đi.

Đèn pha phía sau cô lại lóe lên hai lần, chiếu thẳng vào biển báo phía trước, nơi đặc biệt dễ thấy. Cô muốn lờ đi đến cùng. Sau đó lại nhớ ra cô vẫn cầm đồ của anh. Cô nắm tay một cái, hít thở và quay lại.

"Trầm tổng," Tô Tử Khanh đi tới bên cửa sổ, kính cẩn gật đầu với người bên trong, "Bộ đồ của anh, tôi sẽ giặt..."

"Tiện đường trở cô về."

"Không cần đâu, tôi... "

"Chỗ này không bắt được xe, cô định đi bộ về sao?" Trầm Tây Thời nhướng mày.

Một lần là ngồi, hai lần cũng là ngồi.

Tô Tử Khanh lên xe, Trầm Tây Thời nâng cửa kính, cài dây an toàn rồi khởi động.

"Sợ tôi sao?" Trầm Tây Thời cong môi nhìn tư thế ngồi của cô, hai đầu gối sát vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, giống như người vừa cùng anh hát là một người khác.

"Khụ, nào có đâu, tôi là tôn trọng Trầm tổng." Tô Tử Khanh giơ tay đẩy kính, nhưng phát hiện vừa rồi kính rơi trên bồn rửa mặt, thật ra cô cận cũng không nặng, chỉ cần đeo vào khi nhìn máy tính.

"Thư ký Tô, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"28 ạ"

"Tôi 33"

"Vâng" Cô biết, trong hồ sơ có ghi. Là thư ký, cô phải nắm rõ thông tin của sếp.

Tuổi họ rất xứng đôi......

Chờ đã, tại sao đột nhiên lại nói về điều này một cách đột ngột?

"Chúng ta coi như cùng trang lứa." Trầm Tây Thời bật loa, giọng thanh tao của thiên hậu vang lên.

"Vậy nên không cần câu nệ như vậy, cứ thoải mái đi." Cô có vẻ đặc biệt thận trọng trước mặt anh.

Nhưng anh dường như biết rằng con người thật của cô chắc chắn không phải như vậy.

Tô Tử Khanh bế tắc, lúng túng gật đầu, trong lòng dâng trào: Tôi không sợ anh, mà là sợ mình muốn ngủ với anh.

Cô quay đầu nhìn cảnh đường phố lướt qua cửa sổ, không nhìn anh, nhưng hương cam lẫn trong hương gỗ xông vào mũi, như còn mang theo nhiệt độ cơ thể, là mùi của anh.

Cảm giác tồn tại không thể bị bỏ qua, áp chế các giác quan của cô.

Thiên hậu vẫn đang hát: Quần áo của bạn, tôi đang mặc trên người ...

Tô Tử Khanh vừa nghe, vừa dùng đầu ngón tay vuốt ve áo, trong lòng bốc hỏa. Thấy cô không lên tiếng, Trầm Tây Thời quay sang, liền thấy cô đang bị kẹt trên ghế lớn nhìn ra ngoài cửa sổ, tóc tai hơi rối, lộ ra một chóp tai nhỏ, tròn trịa rất đáng yêu. Sau đó, tai nhỏ đó từng chút một đỏ lên.

Khi Thiên Hậu hát đến khúc thứ năm, chiếc xe màu đen dừng lại ở cổng Trấn viên. "Bộ đồ, tôi sẽ giặt khô rôi trả lại cho anh..." Cô suy nghĩ một lúc rồi kìm lại từ "Trầm tổng".

"Được." Trầm Tây Thời gật đầu, tay mở khóa điều khiển trung tâm.

"Vậy Trầm tổng, tạm biệt." Tô Tử Khanh xoay người định xuống xe, nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt Trầm Tây Thời đột nhiên tiến lại gần.

Cô giật mình và sững người tại chỗ. "Trầm tổng?"

Trầm Tây Thời tiến tới, một tiếng lách cách, dây an toàn được cởi ra. Trầm Tây Thời mỉm cười, sợ thành như vậy?

"Được rồi, đi đi."

"Tạm biệt Trầm tổng." Cô nhảy ra khỏi xe, tự thấy buồn cười, đêm nay không giống cô, "Ngủ ngon, Trầm Tổng."

"Ngủ ngon." Trầm Tây Thời nhìn cô xoay người bước vào màn đêm.

Anh chợt nghĩ đến đôi chân thon dài ấy, bên trong xe bỗng nóng lên, anh kéo cổ áo, nhấn ga rồi phóng xe đi.

___________