Chương 4: Giúp tôi cởi

Thư ký Tô có điều gì đó không ổn. Cô ấy vẫn tỉ mỉ, đúng mực, chu đáo và làm việc hiệu quả. Tuy nhiên, Trầm Tây Thời vẫn nhận thấy rằng Thư ký Tô ngày gần đây dường như luôn nhìn chằm chằm vào anh, khi bị anh phát hiện liền nhanh chóng chuyển hướng nhìn. Có khi nghe anh nói chuyện sẽ thất thần, lúc hoàn hồn thì lại lúng túng. Vài lần ngẫu nhiên còn bị anh bắt gặp ngồi ở trên vị trí làm việc thở ngắn than dài. Hỏi xem cô ấy có khỏe không, thì lại trả lời khách sáo rằng không sao cả. Cô ấy có vẻ quá căng thẳng, có cơ hội phải tìm cô nói chuyện.

"Trầm tổng, anh tìm...... Ách."

Tô Tử Khanh vừa vào phòng làm việc, chưa kịp dứt lời đã bị dùng sức ấn mạnh vào tường. Cô vừa muốn giãy dụa, chỉ nghe thấy người phía sau nói: "Thư ký Tô có ý kiến gì sao?" Là sếp. (*O*)

Tô Tử Khanh vừa mới thót tim, liền bị động tác của người phía sau làm cho kinh ngạc. Những ngón tay thon dài mát lạnh đan xen vào ngón tay cô và giữ chặt tay trên tường.

Cô hơi sững người, trả lời một cách máy móc: "Ý kiến ? Ý kiến gì ạ?"

"Dạo này lúc làm việc cô hay thất thần, ngượng ngùng, rốt cuộc là có chuyện gì ?"

Tô Tử Khanh cố gắng giữ bình tĩnh, cung kính nói: "Là Trầm tổng, khí chất của anh... quá mạnh. " Quá mạnh để cô đối mặt với anh, mặt khác cũng bị trấn áp bởi nó.

"Là vậy sao, vậy cô còn có ý kiến gì nữa?" Trầm Tây Thời xoay người cô lại, đối mặt với anh.

"Ví dụ như ..." Anh bắt tay cô rồi đặt lên ngực, "Em có muốn cởi cà vạt và áo sơ mi của tôi không ..."

Anh nắm lấy tay cô, lướt từ trên xuống dưới, "Cũng như, quần tây?"

Anh có thể đọc được suy nghĩ sao?

"Trầm tổng, thế này ..." Lời nói còn chưa kịp thốt ra, môi Trầm Tây Thời đã áp vào cổ cô, "Nào, giúp anh cởi trói."

Chủ động như vậy sao?

Tô Tử Khanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc được chải tỉ mỉ, cúc cài cẩn thận, cà vạt chỉnh tề, nhưng lại lộ ra vẻ cấm dục câu hồn.

Có vẻ như những gì anh vừa nói không phải là "Đến, giúp tôi cởi ", mà là "Hãy đến và ăn tôi".

Đối mặt với du͙© vọиɠ của mình, cô thành thành thật thật, chính là mê đắm cơ thể Trầm Tây Thời, cũng chẳng làm sao.

Bây giờ bữa ăn lớn được giao đến tận cửa. Một khi đã như vậy, Tô Tử khanh tháo kính ném đi, đối mặt với cái đẹp, còn cần nguyên tắc gì.

Đầu ngón tay móc cà vạt và tiến lại gần tai anh: "Tôi bắt đầu đây."

Cô cởi cà vạt của Trầm Tây Thời, từng chiếc từng cúc được cởi ra, một làn da khỏe mạnh xuất hiện, ngực ấm áp, làn da sờ thật mượt.

Cô vội vàng kéo vạt áo ra sờ lên, bụng dưới cứng cáp và vòng eo thon nhỏ, hóa ra dưới bộ vest anh có giấu dáng người này.

Cô nghe thấy Trầm Tây Thời bật cười nói: "Thư ký Tô, đừng vội." Sau đó, chiếc váy được vén đến hông.

Trầm Tây Thời duỗi chân chen vào giữa hai chân cô, cách chiếc quần lớt mà cọ xát.

Bàn tay to không dừng lại, từ trong vạt áo đi vào, xoa bầu ngực cô qua lớp áσ ɭóŧ ren mỏng manh. Anh lột bỏ lớp ren, để lộ đầṳ ѵú, dùng những ngón tay thô ráp véo chúng, không ngừng xoa nắm.

Tô Tử Khanh rêи ɾỉ, cô biết rằng mình đã ướt.

"Chậc chậc ..." Trầm Tây Thời đột ngột rời cơ thể của cô và nhìn hạ thể cô. "Nhiều nước như vậy, Thư ký Tô, làm ướt quần tôi rồi."

Cô hờn dỗi nhìn anh: "Đó không phải vì anh sao, Trầm tổng phải chịu trách nhiệm với em."

"Chịu trách nhiệm thế nào? "Trầm Tây Thời cởϊ qυầи lót của cô, tay phải luôn vào trong váy, nhào nặn cặp mông đầy đặn của cô, tay trái vẫn không quên sờ soạng đầṳ ѵú của cô, hai phía đều đem đến xúc xảm không muốn dừng.

"Tiến vào đi." Tô Tử Khanh nâng một chân lên, móc vòng qua eo của anh, hạ thể dán vào nơi đã cương cứng của anh, cách quần tây nhẹ nhành cọ xát làm cho quần càng thêm ướt đẫm vì dâʍ ŧᏂủy̠.

Cô khao khát anh, khao khát cái dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng dưới lớp quần của anh, khao khát được nó lấp đầy, bị anh dùng sức làm.

Tay phải Trầm Tây Thời dùng lực thật mạnh, ấn mông cô ấn về phía mình, sau đó đưa lòng bàn tay về phía trước, tìm đến tiểu huyệt non nớt, anh tách môi âʍ ɦộ ra chọc nhẹ miệng huyệt thăm dò, nhìn cô cười, "Vậy?"

"Muốn Trầm tổng cơ." Cô ngẩng đầu lên, để mặc ngón tay anh chơi đùa, muốn anh lấp đầy mình bằng thứ gì đó lớn hơn.

"Ồ?" Trầm Tây Thời nheo mắt lại, nhìn cô chằm chằm.

"Muốn của Trầm tổng."

"Của tôi? Cái gì của tôi?"

"Gậy thịt lớn." Cô liếʍ liếʍ khóe miệng, ánh mắt câu lấy anh, thẳng thắn cởi mở, không hề che giấu du͙© vọиɠ.

Trầm Tây Thời nghiêng người về phía trước, rút

ngón tay ra, mở khóa quần, thả vật cứng của mình ra, áp vào cái miệng nhỏ đã chảy nước: "Quả nhiên nhìn không sai, đúng là một tiểu tao hóa."

Nói xong liền thẳng lưng toàn bộ đi vào cơ thể cô.

"A!" Tô Tử Khanh thỏa mãn kêu ra tiếng, "Thật sâu! Toàn bộ đều đi vào!"

Trần Tây Thời thể lực rất tốt.

Cô bị áp vào tường mà làm suốt hai mươi phút, hai chân vòng qua eo anh, hai tay ôm chặt cổ Trầm Tây Thời, cả người cô dính chặt lấy anh, với mỗi cú va chạm của anh, cô đều phát ra tiếng rêи ɾỉ.

"Là em muốn mà?" Trầm Tây Thời vùi đầu vào cổ cô, nâng hạ thân cô lên, dươиɠ ѵậŧ ra ra vào vào âʍ ɦộ, chọc vào rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ đều chảy ra ngoài, "Là nghĩ muốn tôi đè lên tường làm như thế này? Có đúng không? Hửm.."

Tô Tử Khanh bị làm đến mức mê mang, môi đỏ mọng mở ra và không ngừng rêи ɾỉ.

"A ... Đúng vậy, tôi chỉ muốn bị Trầm tổng làm như thế này thôi, a~ ..."

Bọn họ mãnh liệt làʍ t̠ìиɦ, kiểu tóc của Trầm Tây Thời vẫn không hề bị rối - Tô Tử Khanh nghĩ.

Ngay khi cô, mũi chân căng cứng, sắp cao trào thì điện thoại gần đó vang lên.

Tô Tử Khanh đang say sưa trong du͙© vọиɠ thì giật mình, khi cô ôm chặt Trầm Tây Thời, tiểu huyệt khẩn trương co rút. Trầm Tây Thời chửi thề một tiếng, anh dừng động tác, đỡ mông cô rồi ôm lấy, cứ như thế vừa ôm cô vừa làm tiến đến bên bàn.

"Nhận đi." Ngắn gọn và súc tích.

Tô Tử Khanh cắn môi, vẫn không ngừng rêи ɾỉ, cô vội vàng lắc đầu, suýt nữa thì khóc.

Trầm Tây Thời rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, chỉ để lại qυყ đầυ mài từ từ tại miệng lỗ, không đi vào, miệng huyệt không có dươиɠ ѵậŧ chặn lại da^ʍ thuỷ liền tràn ra.

Anh nhắc lại: "Thư ký Tô, nghe điện thoại."

Tại sao lại thế này? Cô sắp đạt cao trào.

Tử Khanh trống rỗng một lúc, cô không còn làm trái ý anh nữa, miễn cưỡng nhấc máy.

"Hmm... Xin chào?"

"Thư ký Tô, báo cáo thẩm định của Kim Lâm nên nộp trước khi tan làm hôm nay, nhưng tôi chưa nhận được."

" Trầm tổng?"

"Là tôi."

Tô Tử Khanh không thể tin được. Trầm tổng.

"Trầm tổng.. à, anh có chắc không,... anh cần ngay bây giờ?"

"Phải, bây giờ. Xin lỗi đã ngắt lời, giọng cô bị sao vậy? Không được khỏe à?"

Cô không thoải mái. Đây không phải là biết rõ còn cố ý hỏi. Làm em đi, khiến thoải mái đi.

Cô dùng chân mình, cố gắng cho anh một số gợi ý.

Chậm rãi mở mắt ra, nhìn phía trước mặt, nơi có Trầm Tây Thời đứng, chỉ có trần nhà với đèn chùm!

Tô Tử Khanh trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, "Trầm tổng, tôi đến ngay!"

Nói xong, cô tiện tay lấy quần áo mặc vào, thay giày rồi lao ra ngoài.

Cho đến khi ngồi taxi, cô vẫn không thể tin được rằng mình đã mộng xuân, nam chính không ai khác chính là Trầm Tây Thời!