Chương 3: Khi anh uống nước

Hôm nay là thứ 3, theo thông lệ sẽ có một cuộc họp với các bộ phận. Trầm Tây Thời đang phát biểu trên bục, dáng người cao cao mặc trên mình bộ vest tối màu tay phải đút túi.

Tô Tử Khanh ngồi dưới chăm chú lắng nghe ghi lại biên bản cuộc họp.

Mãi đến khi Trầm Tây Thời uống một ngụm nước. Tô Tử Khanh nhìn anh mở nắp chai, ngẩng đầu nhấp một ngụm, yết hầu lên xuống, dường như đang uống vội, có vài giọt từ khóe miệng, dọc theo cái cổ chui vào trong cổ áo.

- Ah, tôi không thấy gì cả.

Sau đó câu nói "muốn xem anh ấy cởi cà vạt và áo sơ mi như thế nào ..." lại hiện ra trong đầu cô, chiếc cà vạt được thắt một cách tỉ mỉ, cô tháo cà vạt ra, rồi đến cúc áo, lộ ra xương quai xanh và ngực. Lướt đầu ngón tay, khắp cơ ngực, cơ bụng và nhân ngư cho đến khi anh ấy yêu cầu cô cởi khóa quần tây.

Nghe anh ra lệnh cho cô bằng giọng nói lạnh lùng đó.

"Thư ký Tô," chủ nhân của giọng nói đã mất kiên nhẫn, "Thư ký Tô." Mãi cho đến khi có người gần đó chọc cô, Tô Tử Khanh mới chợt tỉnh táo lại, sắc mặt đỏ bừng, "A, vâng, Trầm tổng có gì chỉ thị?"

"Cô phát bản kế hoạch cho mọi người đi." Trầm Tây Thời hạ lông mày của mình và đưa cho cô tài liệu.

Phát tài liệu xong, Tô Tử Khanh trở về chỗ ngồi, chỉnh lại kính, vẻ mặt xấu hổ.

Cô nghĩ cái gì vậy ... Thật là xấu hổ. Là một thư ký, trước mặt nhiều người như vậy, lại nghĩ đến thân hình sếp. Thật là hổ thẹn cho sự chuyên nghiệp của cô!

"Phòng Đầu tư nghĩ gì về hai kế hoạch này?" Trầm Tây Thời ngồi xuống và bắt đầu thảo luận.

"Chúng tôi đã phân tích dữ liệu đầu tư và nghiên cứu ý tưởng hoạt động của hai công ty trong nhiều năm qua." Lục Quân, trưởng bộ phận đầu tư mới được Trầm Tây Thời đào về, tuy còn trẻ nhưng có tầm nhìn chính xác và nhạy bén.

"Chúng tôi cảm thấy rằng Thịnh Tư Quản đầu tư ổn định hơn, kinh nghiệm phong phú và định hướng chính xác hơn..."

Ở độ tuổi này, cô ấy đã có thể lãnh đạo bộ phận.

Tô Tử Khanh lắng nghe, cô có chút ngưỡng mộ người này, không khỏi liếc nhìn lần nữa: mái tóc xoăn dài, đôi môi đỏ mọng, giày cao gót, táo bạo như phong cách đầu tư của cô ấy.

Mỗi tuần đều có tranh cãi, mọi người đều rất hăng hái.

"Thư ký Tô, cô nghĩ thế nào?" Vốn dĩ chỉ thấy cô ấy bị phân tâm, muốn nhắc nhở cô ấy, nhưng Trầm Tây Thời đột nhiên nhớ ra lý lịch của Tô Tử Khanh có ghi chuyên viên tài chính, liền quan tâm hỏi cô.

Tô Tử Khanh đột nhiên bị gọi đến hoàn hồn.

Cô không lạ gì với tình hình hoạt động và hiệu quả trong quá khứ của hai công ty này, nhưng trước đây Trầm tổng chỉ yêu cầu cô chuẩn bị thông tin, không bảo cô phân tích, thảo luận.

"Tôi đã xem các chiến lược đầu tư và triển vọng tương lai của hai công ty. Khuôn khổ do Cao Thịnh Tư Quản thực sự ổn định hơn, nhưng tôi nghĩ Kim Lẫm có nhiều nghiên cứu cơ bản hơn và phân tích của họ về trung và dài hạn của công ty - tỷ lệ thắng trong kỳ chắc chắn hơn, có thể đối mặt với biến động thị trường bình tĩnh hơn, và sẽ có triển vọng tốt hơn trong việc tìm kiếm lợi nhuận trung và dài hạn. "

Cô hào phóng bày tỏ ý kiến

của mình.

"Rốt cuộc thì Kim Lẫm vẫn còn quá trẻ mới chỉ thành lập được 4 năm. Thành tích cũng bị hạn chế." Lục Quân ngắt lời cô. (táp vô cái mỏ quá, đang nói mà )

Tô Tử Khanh yên lặng nghe cô nói, nhất thời suy nghĩ, "Mặc dù Kim Lẫm mới thành lập được một thời gian ngắn, nhưng người sáng lập Trần là một người kỳ cựu. Mặc dù những người điều hành đầu tư dưới công ty đều còn non trẻ, nhưng không phải đều chưa có kinh nghiệm thâm niên."

Trầm Tây Thời không ngờ cô lại hiểu sâu về hai công ty như vậy, không khỏi thẳng lưng nhìn thư ký.

"Cũng giống như Trưởng nhóm Lục, đôi Gorgo trên chân của cô cũng là thương hiệu mới nổi những năm gần đây. Tại sao cô không chọn những thương hiệu có tiếng từ lâu? Tôi tin rằng đó là do cô thích thiết kế của thương hiệu này hơn."

Lục Quân đơ miệng, hiếm khi bị chặn như vậy.

Phòng họp chìm vào im lặng một lúc, không ai ngờ Thư ký Tô bình thường im im, lại chặn họng được Nhóm trưởng Lục như thế.

Khi Tô Tử Khanh nhìn Trầm Tây Thời, mặt nghiêm lại nhưng không thể hiện ra thái độ của anh.

Đều do cô nói nhiều, Tô Tử Khanh ảo não, do cái tính hiếu thắng chết tiệt của cô vài phút trước.

Cô đưa tay sờ sờ mũi, trở lại dáng vẻ trầm thấp thường ngày, "Đây chỉ là ý kiến

cá nhân của tôi, quyết định phải là người chuyên môn như nhóm trưởng Lục."

Sau đó đưa ra một câu bất ngờ: "Ừm, tôi thấy người điều hành sản phẩm lần này của Kim Lẫm lớn lên không tồi, rất vừa mắt." Vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều vui vẻ, bầu không khí nghiêm túc trở nên thoải mái.

Ngay cả Trầm Tây Thời, người luôn nghiêm túc trong các cuộc họp, cũng không thể không cười. (mất vợ đến nơi r a ơi, muốn có icon bất nực ở đây "^")

"Nói không sai." Trầm Tây Thời đứng dậy và tầm mắt quét qua cô, ý cười ở đáy mắt vẫn chưa tan. "Hôm nay đến đây đã, kết thúc cuộc họp."

Ngay khi xoay người ra cửa, liền thấy cô trộm lè lưỡi.