Chương 5: Anh ở bên trên, tôi ở bên dưới

Tài xế lái xe phóng vội vã ra đường, may mà buổi tối không có nhiều xe, qua mười phút cô đã đến dưới lầu công ty, Tô Tử Khanh nhìn xuống điện thoại di động đã 9h50.

Sếp thực sự tăng ca vào giờ này.

Khi xuống trước tòa nhà, cô cảm thấy lạnh lẽo, vừa cúi đầu xuống, cô nhận ra mình đang mặc mặc một chiếc hoodie bên trong là váy ngủ bằng lụa, lộ ra đôi chân dài miên man. Cô run lẩy bẩy.

Không thể quản nhiều được nhiều như vậy nữa, nhanh chóng giải quyết ông chủ rồi về nhà ngủ thôi.

Đến tầng 19, chỉ có đèn trong văn phòng của Trầm Tây Thời vẫn còn sáng.

Cô bước đến bàn và mở khóa máy tính thì thấy email ban đầu lẽ ra phải được gửi đi đang nằm yên lặng trong hộp thư, với con trỏ di chuột qua nút gửi. Cô cảm thấy xấu hổ vì sự bất cẩn và sơ suất của mình, sau khi bấm để gửi, Tô Tử Khanh đứng dậy và đi đến văn phòng Trầm Tây Thời.

Cửa không đóng, dưới ánh đèn, trước bàn làm việc lớn, người đàn ông nghiêng sang màn hình máy tính, cởi bỏ áo vest, cà vạt được cởi ra vắt lên lưng ghế, trên người chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra vể đẹp của đường gân ở cẳng tay.

Cô chưa bao giờ thấy áo sơ mi làm thêm giờ vì cô ... à, cô chưa bao giờ làm thêm giờ trong ba tháng qua.

Trầm Tây Thời cởi bỏ bộ đồ dường như cởi bộ giáp, có chút thả lỏng, lười biếng vuốt cằm liếc mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Nút áo cổ được cởi ra, lộ ra da thịt nơi cổ, nhìn xem, người trước mặt không ngờ giống như trong mộng, miệng Tô Tử Khanh bỗng nhiên khô khốc, cô nuốt nước bọt.

Cô thậm chí còn muốn thoát khỏi đây, vừa nhấc chân, bụng dưới đã co rút một hồi, một dòng nước ẩm ướt nóng rực trong mơ vẫn còn để lại dấu vết, vừa ra cửa liền ngượng ngùng.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Trầm Tây Thời ngẩng đầu lên và nhìn thấy người đang đứng ở cửa.

Dưới lớp hoodie trắng, chiếc váy xanh đậm lộ ra một đôi chân thon và thẳng. Anh sững người một lúc, và sau khi quan sát hai giây, anh nhận ra đó là Tô Tử Khanh. Nếu không có bộ vest xám và cặp kính gọng đen, anh gần như không nhận ra.

"Thư ký Tô." Trầm Tây Thời nhắc nhở.

Tô Tử khanh tỉnh táo lại, nhìn đi chỗ khác, giọng ôn hòa nói, "Trầm tổng, tôi đã gửi email của tôi cho anh, thật xin lỗi, tôi đã phạm sai lầm trong công việc."

Trầm Tây Thời nhìn cô siết chặt ngón tay, nghiêng đầu, tóc tai bù xù, lần đầu tiên anh thấy cô ấy như thế này, cô như trẻ ra mấy tuổi, giống học sinh bị giáo viên phê bình, khác hẳn với hình ảnh chững chạc và khuôn mẫu thường ngày.

"Không sao đâu." Trầm Tây Thời mở thư ra duyệt, như đang nghĩ lại điều gì đó, "Thân thể cô không sao chứ?" Mặt cô đỏ bừng kỳ lạ.

"Hả?" Tô Tử khanh ngẩn ra.

"Vừa rồi nghe điện thoại..."

"Ồ!" Tô Tử Khanh xấu hổ, mặt như thiêu đốt, "Không sao, cổ họng có chút khó chịu." Sau đó, cô giả vờ ho hai lần.

Nghe thấy tiếng ho của cô, Trầm Tây Thời nhìn hai chân trần trắng nõn của cô, hơi nhíu mày.

"Được rồi , cô trở về đi, không còn sớm nữa." Tô Tử Khanh giống như được ân xá, chỉ muốn chậm rãi di chuyển, nhớ tới ông chủ còn đang làm thêm giờ, vui mừng quá liền xử sự, giả bộ không vui mừng quá mức, còn chân chó nói: "Trầm tổng tăng ca vất vả rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."

Trầm Tây Thời không nhìn. "Ừ, sắp xong rồi."

Mặc dù trời tháng ba đã ấm lên một chút, nhưng về đêm trời vẫn lạnh.

Tô Tử Khanh lại làm mới giao diện điện thoại, nhìn chằm chằm dòng chữ "Chờ tài xế nhận lệnh". Chờ mười phút, cô dậm chân nhìn quanh, vừa đi vừa cân nhắc có nên gọi xe hay không. Mặc hoodie, đội mũ còn kéo dây mũ không nói lời nào, vừa định rời đi, hai ánh đèn xe quét qua.Tô Tử Khanh nghiêng đầu "Ồ? Audi ", ghê nha?

Chiếc xe tiến lại gần, cửa sổ hạ xuống, để lộ khuôn mặt của Trầm Tây Thời.

Kinh ngạc.

"Lên xe." Trầm Tây Thời ngắn gọn nói.

"Không cần đâu Trầm tổng." Tô Tử Khanh cởi mũ ra, để lộ mái tóc xoăn bồng bềnh, cúi đầu xuống, nhất thời cô không thể nhìn thẳng vào mặt anh.

Một tiếng "click", Trầm Tây Thời mở khóa điều khiển trung tâm và nhìn cô.

Được rồi.

Tô Tử Khanh rùng mình một cái, lựa chọn sáng suốt giữa tiếp tục chịu lạnh hay ngoan ngoãn lên xe.

Cô muốn ngồi ở ghế sau, nhưng không phải ông chủ là người lái xe sao? Vì vậy liền cam chịu mở cửa ghế phụ bước lên.

"Sao cô không lái xe?" Anh nhớ rằng cô đi làm.

Trời lạnh, đừng thuê lái xe, đi lung tung trong chiếc váy ngắn như vậy vào ban đêm.

"Tôi hơi vội lúc đi ra ngoài nên quên lấy chìa khóa xe".

Váy của cô quá ngắn. Khi cô ngồi xuống, bắp đùi gần như lộ ra chạm vào ghế da khiến Tô Tử Khanh rùng mình.

Trầm Tây Thời liếc cô một cái rồi ngón tay thon dài ấn lên màn hình cảm ứng, một lúc sau Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy dưới mông ấm áp. (em còn tưởng anh bấm máy sưởi nhưng hóa ra là ấm mông). Chức năng sưởi ghế này cũng quá tiện dụng đi.

Sau đó, cô thấy Trầm Tây Thời lại chu đáo tăng điều hòa lên hai độ, gió ấm thổi ra khiến cô thư thái.

"Cảm ơn Trầm tổng." Cô vẫn không thể nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ dám hướng về phía trước, khóe mắt liếc sang bên trái.

Trầm Tây Thời đánh tay lái, nhìn kính chiếu hậu, ngón tay giữa bấm chọn, đổi làn đường, "Nơi ở?"

"Trấn viên."

Trầm Tây Thời gật đầu, "Thuận đường."

Tốc độ xe không nhanh, kính cách âm rất tốt, ít nghe thấy tiếng ồn của lốp, cabin rất yên tĩnh, quá yên tĩnh.

Tô Tử Khanh có chút xấu hổ, nghĩ xem hay là nói cái gì.

"Trầm tổng, anh có thường xuyên làm thêm giờ không?"

Tìm hiểu thái độ tăng ca của sếp rất quan trọng, dù sao chuyện này cũng liên quan đến lợi ích sống còn của cô.

Hơn nữa, công việc là đề tài tương đối an toàn, có thể khiến Trầm Tây Thời chuyển hướng sự chú ý.

"Thỉnh thoảng, không thường xuyên." Trầm Tây Thời cử động cổ "Thư ký Tô nghĩ gì về việc tăng ca?"

"Chà, chuyện này... luôn làm thêm giờ, hoặc là do khối lượng công việc không hợp lý, hoặc hiệu quả công việc quá thấp." Đây là quan điểm nhất quán của cô ấy.

Cô phát hiện ra điều gì đó không ổn, ý chí tồn tại đã on mode ngay lập tức: "Tất nhiên sếp tăng ca là vì anh phải nhìn xa trông rộng, lên kế hoạch dài hạn cho công ty."

Trầm Tây Thời phanh gấp chờ đèn đỏ, nghe thấy "tiếng rắm cầu vồng của cô" (chắc ý ảnh là lời nịnh nọt ấy), anh cười trầm mặc, nghiêng người quay sang nhìn cô. Người mặc hoodie, như chim non ngồi trong tổ, tóc tai bù xù, khuôn mặt càng nhỏ nhắn hơn.

Cô như cô gái nhỏ nhưng phải trịnh trọng nịnh nọt , vẻ mặt trở lại vẻ nghiêm túc, dáng ngồi nghiêm chỉnh.

Đèn tín hiệu nhảy lên, anh thu lại tầm mắt, đạp nhẹ chân ga, xe vượt qua khỏi vạch trắng.

"Hiệu quả công việc của thư ký Tô khá cao." Cô chưa bao giờ làm thêm giờ.

Tô Tử Khanh sờ sờ mũi, cảm thấy có chút xấu hổ, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Trầm tổng đây có phải là phiên bản giới hạn q8 không?"

Vừa rồi lúc đứng bắt xe cô có chú ý tới, mặt trước màu đen và bánh xe là bản giới hạn.

"Ừ." Xe rẽ vào một khúc cua.

"Kiểu dáng thì sang trọng, tên cũng hay." Hiệp sĩ bóng đêm lịch lãm, bí ẩn đầy quyền lực, phải nói Trầm Tây Thời rất có mắt nhìn, đương nhiên là tiền bỏ ra cũng không phí.

Trầm Tây Thời cười, "Thư ký Tô biết thật nhiều."

Nói đến xe hơi, Tô Tử Khanh nói rất nhiều: "Công ty trước đã làm việc với nhãn hiệu này, hơn nữa bản thân tôi cũng rất thích nó, nó đem đến cảm giác xa xỉ, không quá phô trương, và tính năng thật sự tốt, đặc biệt là động cơ bốn bánh."

"Hiểu biết sâu sắc."" Người đàn ông yêu xe nghe cô nói về xe, Trầm Tây Thời cũng thả lỏng mà nhếch khóe miệng: "Làm tốt, sẽ nhanh đổi được xe mới."

"Xe của tôi tuy rằng khá tốt, nhưng không so được với Trầm tổng. Trầm tổng là q8, tôi a1, anh ở trên, tôi ở dưới."

Sau đó, cô bị mắc kẹt. Nghĩ một chút, có điều gì đó có vẻ không ổn?

Anh ở phía trên, tôi ở phía dưới là cái ý gì?

"Tôi, ý tôi là tầng lớp, tầng lớp." Mày có thể im lặng rồi Tô Tử Khanh.

..........................

"Cảm ơn Trầm tổng." Tô Tử Khanh nhảy xuống khỏi chiếc audi vẫy tay, "Tạm biệt Trầm tổng."

Dưới ánh đèn đường, không có cặp kính gọng đen, Trầm Tây Thời cuối cùng cũng nhìn thấy đôi mắt hoa mai của cô đang sáng lên trong bóng tối.

"Tạm biệt." Trầm Tây Thời nâng cửa sổ, nhấn ga, lái xe vào dòng xe cộ, nhớ lại những gì cô nói trong xe, nhẹ bật cười ra tiếng, bộ dạng này với Thư ký Tô ngày thường không giống nhau.