Chương 2

Đồ ăn quá khó ăn, y liền ăn ít đi một chút, còn lại để cho mấy con chuột này ăn.

Ban đêm gió lạnh, y liền dùng vải dệt quấn lung tung rối loạn lên trên người, cũng có thể ngủ được một đêm ấm áp.

Tiểu hoàng đế trong tẩm cung lại ngủ không được.

Trong chốc lát hắn lại nhớ tới Thiều Khanh của hắn , trong chốc lát lại nghĩ tới tên Thẩm thượng thư đáng ghét kia.

Tiểu hoàng đế trằn trọc.

Cũng không biết tên họ Thẩm kia, lúc này đang làm gì.

Không phải sẽ lại ở lấy đồ ăn hắn ban thưởng cho đám chuột kia ăn đấy chứ!!!

Tiểu hoàng đế càng nghĩ càng giận, thở phì phì khoác áo rồi đứng dậy, đi tới bên ngoài lãnh cung.

Lãnh cung một mảng đen tối, Thẩm thượng thư sớm đã ngủ rồi.

Tiểu hoàng đế trầm mặc đứng ở trong gió mười lăm phút, rồi giận dữ rời đi.

Mấy ngày sau, tiểu hoàng đế cũng không tới lãnh cung nữa.

Hắn có quá nhiều việc phải làm, những việc này, thậm chí còn quan trọng hơn của việc tìm kiếm Thiều Khanh.

Trương Khích đã tại vị cầm quyền mười mấy năm, cựu thần của tiên đế hầu như cũng không còn được mấy người, trong triều ngoại trừ mấy sĩ tử trẻ tuổi hắn vừa mới đề bạt mấy năm nay, thì chỉ còn mấy kẻ cũng không có ràng buộc gì nhiều với Trương Khích.

Còn có mấy người bên cạnh Trương Khích, là do hắn dùng quan to lộc hậu mua chuộc được.

Những người này, chỉ có thể làm một quân cờ dùng để xoay chuyển sinh tử, vô dụng.

Vì thế núi sông Cửu Châu rộng lớn như vậy, hắn phải gây dựng tất cả lại từ đầu.

Thẩm thượng thư ở trong lãnh cung cho chuột ăn, ngẫu nhiên sẽ nhìn chân trời rồi nghĩ: Một thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ như Thiều Khanh, giờ lại không biết đã phiêu bạt đến nơi nào rồi.

Hắn có thể sống mùa đông này hay không?

Thẩm thượng thư nghĩ nghĩ, rồi lại không nghĩ nữa.

Người đưa cơm cho y càng ngày càng lười, có đôi khi cách mấy ngày mới đưa tới cho y nửa giỏ màn thầu cứng ngắc, đến cả dưa muối cũng không có nữa.

Thẩm thượng thư biết, tên nhóc hung dữ có quyền thế nhất, trong tay nắm thiên hạ kia, hoàn toàn bỏ y lại nơi này rồi, y cũng không biết mình có thể sống qua mùa đông này hay không.

Thẩm thượng thư bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch chạy trốn.

Y tìm được một khố mực cũ cùng cây bút cùn từ trong ngăn tủ phủ kín mạng nhện ở lãnh cung, bèn vẽ ra bản đồ phòng vệ tuần tra trong cung. Y đã bị nhốt cũng lâu rồi, không biết tiểu hoàng đế có thay đổi quy định tuần tra của Ngự lâm quân hay không, chỉ có thể thử vận may mà thôi.

Khi nhàn hạ, Thẩm thượng thư còn dựa vào ký ức vẽ lại mấy bức danh họa tiền triều, không hẳn là giống, nhưng thừa sức lừa mấy tên đại gia ngốc nghếch thích giả vờ văn nhã ở trong kinh thành.

Sau khi chạy ra khỏi hoàng cung, bán mấy bức họa này, kiếm đủ tiền rồi thì y sẽ đi mấy nơi nhỏ như Lịch Châu hoặc là Lang Châu tiêu dao sung sướиɠ hai ba năm.

Bàn tính của Thẩm thượng kêu lên cạch cạch.

Kế hoạch của y là trốn thoát ngay trong mùa đông này.

Đến mùa đông, Ngự Thiện Phòng sẽ có rất nhiều màn thầu cứng như đá chất đống, người trông giữ y sẽ ném cho y một sọt màn thầu như vậy, mười ngày nửa tháng cũng sẽ không qua đây.

Mùa thu năm nay, Cửu Châu mưa to, đến chân tường của kinh thành cũng ngập trong nước đến nửa thước.

Bậc thang của lãnh cung lại thấp, nước mưa vào trong phòng, chảy vào trong động chuột, cả nhà đầy là xác chuột chết đuối.

Sủng vật Thẩm thượng thư nuôi trong non nửa năm mà chỉ một ngày đã chết gần hết, trong lòng y có chút chua xót, thở dài một tiếng, đi trong viện đào mồ lập bia cho một nhà chuột đáng thương này. Còn vẩy mực múa bút viết hai chữ “Chuột nhà”, rồi nghiêm túc đốt ở trước mộ.

Đợi y tế điện xong, ngẩng đầu lại nhìn thấy một vạt áo màu vàng sáng.

Tiểu hoàng đế tuổi trẻ âm trầm, đứng ở dưới tán cây hòe già chỗ cửa lãnh cung, âm u mà nhìn y.

Thẩm thượng thư ngửi thấy được mùi rượu, y mỉm cười: “Bệ hạ có chuyện gì phiền lòng sao?”