Chương 3

Trong mắt tiểu hoàng đế trẻ tuổi có chút men say, ngơ ngẩn mà nói: “Đê Việt Châu bị sập, quốc khố… Không thể bù vào ;ỗ hổng cứu tế… Thẩm đại nhân…”

Thẩm thượng thư thở dài, đứng dậy vắt khô vạt áo ướt nước mưa, nói: “Bệ hạ, tiến vào rồi nói.”

Tiểu hoàng đế giống như có chút choáng váng, ngơ ngác mà đi theo y vào trong, một chân đạp lên vũng nước trong phòng, bắn ướt vạt áo long bào.

Tiểu hoàng đế bị nước bắn ướt y phục, vẫn ngơ ngác mà đi theo phía sau Thẩm thượng thư, từng bước một dẫm khiến bọt nước văng khắp nơi.

Thẩm thượng thư quay đầu lại giơ tay: “Dừng lại.”

Tiểu hoàng đế ngoan ngoãn đứng tại chỗ.

Thẩm thượng thư bất đắc dĩ, nói: “Ngồi.”

Tiểu hoàng đế ngồi ở trên chiếc ghế xiêu xiêu vẹo vẹo.

Thẩm thượng thư vung bút: “Số lượng phủ Việt Châu báo lên, là bao nhiêu.”

Tiểu hoàng đế hoảng hốt một chút, nói: “70 vạn lượng, còn có 5000 xe lương thực, vải vóc dược liệu, đều là một lượng lớn.”

Thẩm thượng thư: “Đừng nóng vội, người cứ từ từ mà nói, ta từ từ tính toán.”

Thẩm thượng thư ở trong triều hơn mười năm, từ một tiểu quan vớ vẩn lên được đến thượng thư chính nhị phẩm, hơn phân nửa thời gian là ở Hộ Bộ. Thuế ruộng đất, quốc khố gì đó dùng như thế nào, có thể sử dụng bao nhiêu, tất cả đều rành mạch viết ở trên sổ sách trong lòng y.

Y cẩn thận hỏi tình hình tai nạn của Việt Châu, khu vực gặp tai hoạ, lượng mưa mấy ngày này như thế nào.

Cuối cùng, y vẽ một cái vòng ở số cuối cùng: “40 vạn lượng là đủ rồi.”

Cũng không biết tiểu hoàng đế đã tỉnh rượu hơn chút nào chưa, hai mắt nhìn chằm chằm tay Thẩm thượng thư.

Thẩm thượng thư có một đôi tay rất đẹp, trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng. Trong sách có nói, văn sĩ vung bút như vung kiếm.

Tiểu hoàng đế cau mày, hồn đã bay đến bên ngoài cửu thiên.

Thiều Khanh… Tay Thiều Khanh không giống như vậy.

Tay Thiều Khanh rất nhỏ, mềm như không có xương cốt, nắm ở trong tay thì ấm áp, như là sắp biến thành bánh hoa quế.

Thẩm thượng thư ngẩng đầu: “Bệ hạ, người cảm thấy thế nào?”

Tiểu hoàng đế như mới từ trong mộng tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, chính là tên khốn kiếp này, làm hắn lạc mất Thiều Khanh!

Thẩm thượng thư nói: “Nhóm vật tư cứu tế đầu tiên có thể đưa đi bảy phần lương thực, hai phần dược thảo, một phần hiện bạc trước. Sau đó bệ hạ tự mình phái người thân tín cầm thánh dụ đi hộ tống từng phần mội, cần phải đem lương thực cùng dược thảo đưa đến tay bá tánh.”

Tiểu hoàng đế trầm mặc, cúi đầu nhìn tờ giấy Thẩm thượng thư tính toán, rất lâu sau vẫn không nói gì.

Thẩm thượng thư buông bút xuống, không chút để ý mà nói: “Bệ hạ, vi thần đã làm xong việc. Tình hình cụ thể thì vẫn phải xin bệ hạ tự mình hạ chỉ quyết định.”

Tiểu hoàng đế nói: “Ái khanh nói hay lắm.”

Thẩm thượng thư: “???”

Tiểu hoàng đế đã tỉnh rượu, hắn ngẩng đầu nhìn này tòa lãnh cung bị nước mưa bao phủ, trong lòng là một loại cảm giác nói không nên lời.

Nếu không phải say rượu rồi thất thố, hắn nhất quyết sẽ không tới tìm Thẩm thượng thư xin giúp đỡ.

Càng sẽ không nghĩ đến, Thẩm thượng thư thật sự sẽ kiên nhẫn giúp hắn phân tích thế cục đưa ra biện pháp giải quyết.

Hắn cho rằng, đối phương sẽ có chút phẫn uất, sẽ có oán hận. Những ngày tháng tra tấn người không ra người quỷ không ra quỷ này cũng nên sinh ra chút hận ý.

Ít nhất… Ít nhất nên đối châm chọc mỉa mai hắn vài câu, hoặc là từ chối giúp đỡ hắn.

Nhưng Thẩm thượng thư đứng ở lãnh cung không người không quỷ này, đứng ở chỗ nước bẩn lầy lội, bất động thanh sắc mà giúp hắn giải quyết một vấn đề phiền toái đầu đau.

Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không có một chút không tình nguyện nào.

Phong hoa khí độ như vậy, làm cho tâm trí trống rỗng của hắn sinh ra vài phần hận ý không rõ nguyên do.