Chương 11

Cố Trường An đột nhiên mở to mắt.

Cậu đem hộp đen mở ra, phát hiện cái bình chứa lời nói dói của Vương Đình Đình có dị động.

Không tốt, Vương Đình Đình dữ nhiều lành ít!

Cố Trường An vội vàng tròng quần áo mang giày vào, cầm theo cái bình bước ra khỏi phòng,khi đi qua cửa phòng Ngô Đại Bệnh thì to tiếng nói:

" Đại Bệnh, có biến, tôi phải đi một chuyến."

Có động tĩnh từ trong phòng truyền ra, Ngô Đại Bệnh vừa mặc quần áo vừa chạy ra,to giọng đáp:

" Tôi đi cùng cậu."

Cố Trường An không có thời gian cùng Ngô Đại Bệnh nói tỉ mỉ, tùy hắn.

Trên nữa đường đi, Cố Trường An mặt tối lại bất ngờ nhìn ngó chung quanh, giống như một con báo bị đe dọa, quan sát từng cái cây ngọn cỏ chung quanh trong tầm nhìn

Ngô Đại Bệnh cũng quan sát theo, không nhìn ra được bất thường gì, cậu ta không hiểu liền hỏi:

"Trường An, có người theo dõi chúng ta?"

"Đừng hỏi ,đi nhanh lên chút."

Cố Trường An giữa mày nhíu chặt, môi nhạt bớt mím thẳng, giống như có đôi mắt đang như hình với bóng nhìn chằm chằm cậu.

Cái loại cảm giác từ lúc cậu lấy lời nói dói trong bụng cá đã bắt đầu có rồi.

Không thể nói là sởn tóc gáy, mà chính là ghê tởm.

Cố Trường An ý đồ muốn đem cặp mắt kia từ trong bóng tối nào đó đào ra, nhưng lại không thu hoạch được gì, chỉ có thể xem là ảo giác.

Nhưng lại có loại cảm giác chân thật đến khó lơ đi, thật con mẹ nó tà môn.

Lúc đến tiểu khu của Vương Đình Đình, Cố Trường An cảm giác quả cầu nói dói đựng trong bình dị động càng thêm rõ ràng, cậu hơi thở gấp ra, đỡ đỡ cái kính trên mũi.

"Đại Bệnh, di động mang theo không?"

"Có mang."

Cố Trường An không hề nhiều lời, ý bảo Ngô Đại Bệnh cùng cậu tiến vào thang máy.

Cánh cửa 702 đóng chặt, không có dị thường.

Trong không khí còn có tan lưu của mùi máu tươi chưa biến mất, Cố Trường An tầm mắt dời xuống, trên mặt đất không có vết máu.

Ngô Đại Bệnh xem không hiểu, hắn kỳ quái nói:

"Tòa lầu này một tầng sẽ cos hai hộ gia đình,tôi đến vài lần rồi, cũng chưa từng nhìn thấy hộ đối diện."

"Không có người ở,cậu đương nhiên không thấy."

Cố Trường An nói rồi ngồi xỏm xuống , lấy ra nửa bao khăn giấy rút ra một tờ trãi phẳng ra ở trên nền gạch , dùng tay ấn lên chà chà rồi cầm lên xem, tiếp tục đổi một chỗ khác chà.

"Trường An, cậu đang làm gì vậy?"

"Xuỵt"

Ngô Đại Bệnh IQ có hạn không giúp được gì, chỉ đứng yên đấy chú ý chung quanh.

Đúng lúc Ngô Đại Bệnh muốn ngáp một cái, Cố Trường An đang ngồi xỏm trên đất đột ngột đứng lên, nhanh chóng chạy về phía cầu thang bộ.

Ngô Đại Bệnh nhanh chân chạy theo sau.

Cố Trường An ở cầu thang bộ phát hiện ra Vương Đình Đình, đã chết rồi.

Đồng tử của cô ta mở lớn, sắc mặt hiện ra màu xanh đen, biểu tình vạn phần hoảng sợ, sinh thời như thấy được gì đó cực kỳ khủng bố.

truyenfull,wiki né t ra!

Cố Trường An ngồi xổm bên cạnh thi thể,cậu lại gần động động mũi ngửi, là mùi hôi của rựu,là loại rượu đặc chế của quán bar Lam Sắc.

Vương Đình Đình trước khi về nhà đã đi qua chỗ nào.

Thi thể vẫn còn ấm, Cố Trường An cẩn thận cầm lên chìa khóa mình muốn, không để lại dấu vết.

Ngô Đại Bệnh hình như đã đoán ra nguyên nhân vì sao Cố Trường An hỏi hắn có đem điện thoại hay không, hắn hỏi:

"Trường An, bây giờ báo cảnh sát sao?"

"Đợi chút."

Cố Trường An cắn ngón tay, đem máu nhỏ ngay mi tâm của Vương Đình Đình, giọt máu đó từng chút dị thường thấm vào, nó như sống mà lưu chuyển dưới làn da của cô.

Ngô Đại Bệnh ngừng thở, một lời không nháy mắt nhìn chằm chằm xem.

Cố Trường An nhắm mắt lại, mười mấy giây sau, cậu nghe được lời nói cuối cùng của Vương Đình Đình lưu lại dương gian trước khi chết ,tràn ngập sợ hãi —— Là Hà Kiến! Hắn trở về rồi!

Hà Kiến? Cố Trường An nhướng nhướng chân mày, xem ra Vương Đình Đình là bị "quỷ hồn Hà Kiến" dọa , trên đường chạy trốn ngã xuống cầu thang.

Là ai liên tiếp dọa Vương Đình Đình,mục đích là gì?gϊếŧ người diệt khẩu?

Theo ý niệm của Cố Trường An, giọt máu kia ở giữa mi tâm của Vương Đình Đình trồi lên, bị cậu chùi đi.

Không quản thi thể của Vương Đình Đình nữa, Cố Trường An kêu Ngô Đại Bệnh trước đi lên, chính mình thì một đường vừa đi lên vừa lâu đi dấu giày.

Phải lâu chứ, không muốn bị cảnh sát phát hiện ở hiện trường vụ án có dấu giày bọn họ , trở thành người tình nghi bị người hỏi này hỏi này hỏi kia.

Cố Trường An ngừng ở cửa số 702 , cậu cách khăn giấy cầm chìa khóa mở cửa đi vào: "Đại Bệnh, đem giày cởi ra."

Ngô Đại Bệnh đang bước nữa chân vào rồi liền thu lại: "Trường An...."

Cố Trường An trở tay đóng cửa lại, cởi giày đi vào trong :

"Được rồi, không cần vỗ mông ngựa, cậu cũng chỉ có mấy câu đó nói tới nói lui."

Ngô Đại Bệnh mặt đỏ lên.

Cố Trường An đi thẳng đến cái phòng phía bắc kia.

Bên trong đã không có thi thể, vậy mà cũng không có giấu người , trên tường viết rất nhiều chữ, đều lặp lại đúng một câu " Trương Vĩ yêu mình đúng không", có chữ rõ ràng, có chữ bị dao cạo, có chữ bị đầu viết gạch , có chữ bị khăn giấy ướt chùi, vừa lem luốt vừa mơ hồ.

Căn cứ phỏng đoán của Cố Trường An, hẳn là được Vương Đình Đình viết trong hai ba ngày sau khi Hà Kiến chết , cùng nói dối không sai biệt lắm là cùng thời kỳ.

Nàng chắc là thấy được thi thể của Hà Kiến, hoặc là nhìn thấy hung thủ hành hung, không xem rõ tướng mạo.

Sau khi về phát hiện mình làm rơi đồ vật gì đó cần phải quay lại đường lúc nãy, lại phát hiện không nhìn thấy thi thể nữa,cho nên mới tự thôi miên chính mình chỉ nhìn nhằm thôi, không phải là thật.

Không báo cảnh sát là sợ cảnh sát hoài nghi đến chính trên người của mình.

Thời gian về sau, Vương Đình Đình lại nghĩ đến cái chết của Hà Kiến không có liên quan đến Trương Vĩ, cho nên cô ta tính toán đem mấy chữ viết trên tường lau sạch, mới biến thành như vậy.

Cố Trường An ngồi xổm góc tường,như cây nấm cấm trên đất lâm vào trầm tư.(Thi: mỗi làn trầm tư suy nghĩ việc gì là ảnh thích ngồi xổm á)

Cuộc gọi kia của Trương Vĩ có thể là có người bày mưu sắp xếp, hắn chỉ cầm tiền, không biết nguyên do phía sau, cũng lười quản đến.

Vốn dĩ quan hệ giữa hắn và Hà Kiến vì Vương Đình Đình đã triệt để cắt đứt rồi, quản hắn sống chết làm gì, hắn ta thậm chí còn muốn gϊếŧ đi Hà Kiến, và dự tính làm như vậy thật.

Cái thịt thỏ kho bị ngắm thuốc chuột kia chính là chứng cứ sát thực nhất.

Đáng tiếc Trương Vĩ không chờ được Hà Kiến trở về ăn bàn thịt kia, thì đêm đó Hà Kiến không trở về , về sau cũng không xuất hiện nữa.

Truyện chỉ đăng trên wattpab:Cangghe

Phạm tội rất nhiều thời điểm đều là ý niêm nhất thời làm ra quyết định.

Trương Vĩ xúc động qua đi thì bình tĩnh lại, may mắn lúc đấy Hà Kiến không trở về , thịt vẫn còn, chính mình không cần làm hung thủ gϊếŧ người ngồi xổm trong tù, lại nhận được một khoản tiền bất ngờ, ngày tháng trôi qua thực thoải mái.

Cái chết của Hà Kiến cũng không liên quan đến Vương Đình Đình

Cô ta mấy ngày nay có phát hiện mới, đồng thời đã tiếp xúc qua hung thủ chân chính, thật không may để lộ ra sơ hở, khiến đối phương phát giác ra, xuất phát từ tự bảo vệ mình nên xuống tay với cô.

Tối hôm qua khiến tinh thần Vương Đình Đình rối loạn, thần kinh bắt đầu trình trề, đêm nay lại lần nữa lấy thân phận "Hà Kiến quỷ hồn" xuất hiện, mang đến cho nàng một kích kinh hách trí mạng.

truyenfull,wiki né t ra!

Như vậy, chỉ cần đi đến chỗ Vương Đình Đình đến trước khi về nhà ắt sẽ có thu hoạch

Nhưng mà.... Cố Trường An không tính đi đến quán bar điều tra, sưu tập manh mối, cậu muốn đi tìm Trương Vĩ, việc phá án giao cho cảnh sát là được.

Mà mục đích của cậu là vạch trần nói dối.

Cố Trường An tháo mắt kính trên mũi xuống, dùng lực niết niết sóng mũi, hai mắt híp lại một kẻ hở, bên trong có ánh sáng mưu kế lập lòe ánh lên, như một thợ săn nhắm vào con mồi, một lão thợ săn tương kế tựu kế đi săn bắt.

Lưng hùm vai gấu như Ngô Đại Bệnh xem cậu như vậy, cũng nhịn không được run lập cập.

-----

Hơn 9 giờ tối.

Trương Vĩ từ giá treo đồ sảng khoái đi xuống, chuẩn bị đi ngâm chân đi ngủ, ngoài cửa như có tiếng bước chân vang lên,dừng trước cửa phòng hắn, hắn theo bản năng đẩy cửa ra nhìn.

Ngoài cửa không có người, trong vườn yên yên tĩnh lặng, mấy căn phòng khác đều không có người đi ra

"Kỳ lạ, nghe lầm rồi?"

Trương Vĩ đóng cửa lại, đem chốt cài lại, theo tố chất thần kinh hắn còn trốn sau tường một lát,xác định không có việc gì thì mới yên tâm.

Hắn trong lúc vô tình ánh mặt chuyển đến dừng lại trên bàn, ở đấy có tờ giấy, được trãi ra, đợi hắn bước lại gần, khi thấy rõ một dòng chữ bên trên tờ giấy, cả người như nổi khùng.

【Hà Kiến chết rồi】

"......"

Phản ứng đầu tiên của Trương Vĩ là, thứ quỷ gì đây? Tại sao lại ở trên bàn trong phòng hắn? Phản ứng thứ hai là chữ viết có hơi quen thuộc, hắn bất giác nhìn xuống dưới.

【Một tháng trước, tôi buổi tối tan làm trên đường về nhìn thấy Hà Kiến nằm trong vũng máu, hắn chết rồi,tôi bị dọa sợ nên chạy đi,đợi đến khi tôi quay lại, chỗ đó đã không còn thấy thi thể của Hà Kiến nữa】

【Tôi tự thôi miên chính mình đấy chỉ là ảo giác, Hà Kiến thật sự chỉ đi Vân Nam thôi,nhưng tôi lại nhìn thấy hắn!chính là tối ngày hôm qua!】

Trương Vĩ toàn thân cứng đờ, trong cổ họng gian nan chuyển động trên dưới, đây là chữ của Vương Đình Đình , nàng ở chỗ này?

Phòng nhỏ không lớn, nơi có thể giấu người chỉ có ở trong tủ và dưới gầm giường thôi.

Trương Vĩ hùng hùng hổ hổ:

"Vương Đình Đình, tôi đã thấy cô rồi, khỏi trốn nữa, ra đây cho tôi-----"

Trong phòng không có bất luận động tĩnh nào.

Trương Vĩ nghe được chính mình dồn dập thở dốc, cùng tiếng tim đập kịch liệt, hắn phẫn nộ một chân đá văng ghế dựa, đi nhanh qua mở cửa ngăn tủ:

"Đệt, không ra đúng không, tôi xem cô có thể núp ở ........."

Trong ngăn tủ chỉ có quần áo bốn mùa, không có người.

Trương Vĩ quay đầu liền đến mép giường, ngồi xổm xuống hướng giường phía dưới xem, bên dưới chỉ có mấy đôi giày cùng thùng giấy, người nếu muốn trốn bên trong thùng giấy, trừ phi đem đầu chặt xuống, lại chặt đi tứ chi, may ra mới được.

Vương Đình Đình không ở đây.

Trương Vĩ trên người lông tơ dựng lên, đem tờ giấy bỏ về chỗ cũ thì đi rồi? Nàng có thể làm được sao? Từ vết nứt trên tường tiến vào?

Cửa sổ nữa mở , hắn quên đóng lại, Vương Đình Đình chắc chắn là từ đó leo vào đi, đúng, chính là như vậy!

Trương Vĩ lau mặt thật mạnh, tiếp tục nhìn xuống xem, muốn biết Vương Đình Đình làm cái quỷ gì.

【Hà Kiến đêm nay lại đến tìm tôi nữa, hắn trách tôi thấy chết không cứu, trước nữa giờ trước thôi, tôi đã chết rồi】

【Hung thủ là Hà Kiến, giả dạng hắn nhắn tin về nhà nói chính mình đi Vân Nam rồi, cuộc gọi đó là do hung thủ kêu ngươi gọi, lấy việc đó làm chứng cứ,cho nên ngươi là đồng lõa, ngươi cũng sẽ chết.】

【Trương Vĩ, người tiếp theo là ngươi đó.】

Trương Vĩ gắt gao trừng mắt nhìn tờ giấy trên bàn, mặt mày cơ bắp có chút vặn vẹo:

" Nói đùa cái gì chứ? Ta đây không đối hoài cô, cô lại cùng với tôi giả thần giả quỷ ?"

Chính mình nói chính mình chết, Vương Đình Đình nữ nhân kia điên rồi đi?

Trương Vĩ trong lòng như vậy nghĩ, hắn cũng nói với chính mình, đây là âm mưu của Vương Đình Đình, không biết làm cái chủ ý gì, nhưng hắn vẫn là đi đến tiểu khu của đối phương sống.

Có vài chiếc xe cảnh sát ngừng ở cửa, vây quanh không ít người.

Trương Vĩ trong lòng nhiều hơn vài phần hàn ý, hắn đẩy ra đám người tiến vào bên trong đi, nghe được âm thanh nghị luận.

" Người chết là ở tầng nào a?"

"Là người nữ sống ở phòng 702 lầu 29, từng mua hoa quả ở tiệm tôi, cậu gặp qua á, có lần tôi còn chỉ cho cậu nhìn ."

"Là nàng sao, lớn lên rất thanh thuần lại rất trắng, thật là đáng tiếc."

Trương Vĩ thân hình đột nhiên cứng lại, hắn bước chân chuyển ngoặc bước lại, bắt lấy cổ áo của người nói chuyện nọ , từ kẽ răng thốt ra mấy chữ:

"Ngươi nói người chết là ai?"

Người nọ dọa nhảy dựng, ngay sau đó chửi ầm lên:

" Mnó, người anh em phát điên cái gì, cảnh sát đâu? Nhanh lại đây xem nè, đánh người a."

Trương Vĩ thấy cảnh sát chú ý tới bên này trước liền buông lỏng tay ra, hắn nhanh chóng tách ra đám người hướng một chỗ chạy đi.

Nghe được có người nói là do bị dọa chết, Trương Vĩ trên mặt huyết sắc tức khắc biến mất, hắn chạy vào một cái ngõ nhỏ, dựa lưng vào vách tường từng ngụm từng ngụm thở dốc, tay chân ngăn không được phát run.

" Làm sao sẽ như vậy, mình chỉ nghe theo người đó nói gọi điện thoại,dựa theo yêu cầu của đối phương nói ra mấy lời đó,nhận được một khoãn tiền, tôi cái gì cũng không biết, không thể nào gϊếŧ tôi.... không thể nào........"

Lời nói dói phải do chính miệng chủ nhân nó thừa nhận mới tính là vạch trần.

Cố Trường An trong màn đêm nghe Trương Vĩ lầm bầm lầu bầu xong, cậu lấy ra cái bình đựng lời nói dói, viên thủy tinh bên trong đã vỡ ra, chuyển thành một cỗ năng lượng, xong rồi.

Ngô Đại Bệnh nói:

"Trường An, việc đã làm xong rồi, chuyện về sau đều cho cảnh sát đến điều tra đi, cậu không cần đi quản nữa, chúng ta về đi,cái phòng thuê kia ngày mai tôi đi trả lại."

Cố Trường An nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, lần trước Lập Xuân nói bà bà muốn gặp cậu, nhất định phải đến kịp trước ngày 20, chỉ còn một giờ nữa là đến ngày 20 rồi.

Cậu đẩy đẩy mắt kính trên mũi:

"Đến chỗ bà bà, xem bà tìm tôi để làm gì."