Chương 10

"Trương Vĩ yêu mình ....."

Đây là lời nói dói của Vương Đình Đình, tràn đầy ý tự thôi miên chính mình,cô ta là dưới tình hình như thế nào mới nói ra lời nói dói này? Tại sao lại nói như thế?muốn đạt mục đích gì?

Cô ta không giống như bị tình yêu xông choáng đầu, cũng không phải dáng vẻ nếu không có đàn ông thì sống không nổi.

Cố Trường An đem cá trắm đen từ móc câu ra, quét mắt nhìn về nam nhân:

" Lục tiên sinh đang nhìn gì vậy."

Lục Thành nói: " Tôi là đang xem con cá này cùng với con cá có duyên với cậu có điểm gì đặc biệt."

Cố Trường An lười biến cùng y nói.

Con cá vừa nãy còn quẩy loạn đột nhiên nằm như chết.

Cố Trường An lắc lắc dây cá, cá trắm đen cũng lung lây theo, cậu dừng lại cá trắm cũng dừng lại.

"......"

Cố Trường An nghiên đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lục Thành vẻ mặt vô tội.

Cố Trường An đem cá bỏ vào sọt, đem sọt cá nâng lên để xuống cạnh con sông, cố định ở trên bờ, con cá lúc nãy nằm yên như xác chết lại bắt đầu hoạt bát trở lại.

Cố Trường An lại một lần nữa đem ánh mắt đặt trên người đàn ông.

Lục Thành nhướn nhướn mày: " hửm?"

Cố Trường An xoay đầu lại, rời mắt khỏi y, người đàn ông này là một cái tai họa, còn may cậu không phải gay, thật là vô cùng may mắn.

Qua một lát, Lục Thành có việc nên đi rồi, chỉ còn một mình Cố Trường An ở bên sông.

Lúc sau Cố Trường An luôn ở chung quanh con sông này câu cá, nhưng lại không câu thêm được lời nói dói có giá trị nào nữa, mặc dù nói làm người không nên quá tham lam, nhưng mà cái kết quả này thật khiến cậu rất thất vọng.

Cậu đứng lên hoạt động tay chân bị tê đến đau, ngồi trong thời gian lâu như thế, đến mông cũng ê hết cả rồi.

Lập Xuân gửi tin nhắn đến, nhắc Cố Trường An còn hai ngày nữa là đến 20 rồi, kêu cậu đừng quên phải đến nhà của nàng.

Cố Trường An gửi lại một chuỗi dấu ba chấm.

Điện thoại vang lên, Lập Xuân gọi đến, hỏi ba chấm là ý gì đây , nói không hiểu.

Cố Trường An bỏ điện thoại trên ghế gập, mở loa, động tay thu lại đồ câu:

" Cô đoán xem."

Lập Xuân hừ hừ hừ:

" Chắc chắn lại chê tôi phiền chứ gì."

Cố Trường An cười nhạt: "Biết còn hỏi?"

Lập Xuân hít khí: " Trường An, cậu mà còn không thương hương tiếc ngọc, tui đây sẽ đi thích Đại Bệnh đấy."

" Thương hương tiếc ngọc là cái quỷ gì?"

"tui từ nay trở đi bắt đầu thích mỗi Đại Bệnh thôi, không thích cậu nữa, không quản cậu sống chết ra sau."

"Vậy thì nhanh lên."

"Cúp đây!"

Nói thì nói như vậy , nhưng Lập Xuân cũng chưa cúp máy, nàng nghiêm túc lên nói:

"Trường An, tôi mấy ngày nay trong lòng rất bất an , chắc sẽ xảy ra chuyện gì đó."

Động tác trên tay Cố Trường An dừng một lát, cậu cũng có cảm giác như vậy.

Từ lúc nào bắt đầu thì.............. nghĩ không ra.

Cố Trường An trên đường về lại gặp Lục Thành, thế mà một chút cũng không ngoài ý muốn

Gần đây xuất hiện "Ngẫu nhiên gặp được" có hơi thường xuyên.

Lục Thành một tay cắm túi, hơi ngẩng đầu chào hỏi, cử chỉ ưu nhã cao quý.

Cố Trường An nhìn thấy một tên móc túi xuất hiện chung quanh Lục Thành , cậu không nói gì, thấy đối phương xuống tay, thực hiện được liền rút lui.

Cả quá trình Lục Thành đều không phát giác ra, giống như hoàn toàn không biết bóp da của mình bị mất.

Truyện chỉ đăng trên wattpab:Cangghe

Kết quả cố ý thăm dò có rồi, nhưng cũng không khiến Cố Trường An dừng tay ở đây, cậu đem đồ câu cá trong tay đưa cho nam nhân:

" Anh giúp tôi cầm một lát."

Lục Thành tiếp lấy, chưa mở miệng nói, thanh niên đã xoay người tiến vào con hẽm ở bên trái, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Cũng không có vội vàng đuổi theo, Lục Thành hai chân dài tùy ý bắt chéo, nghiên tựa vào tường, tay không xé mở gói kẹo dẻo, ung dung thưởng thức.

Một đầu khác, tên móc túi ở trong hẻm nghiệm thu chiến lợi phẩm, hắn móc ra trong bóp da một sấp tiền dày cộm mệnh giá lớn, trồng mắt kích động đến mức lồi ra ngoài.

truyenfull,wiki né t ra!

Từ lúc lưu hành dùng điện thoại quét mã trả tiền, thì người trên trấn xuất môn chỉ đem theo điện thoại, hết sức che chở, trên người không đem theo tiền mặt, làm nghề bọn hắn từ đấy bình quân thu nhập càng ngày càng kém, tiền đồ tăm tối, cơm cũng sắp không có để ăn rồi.

Vậy mà thật không ngờ lại có một người ra ngoài đem theo nhiều tiền mặt đến thế.

Cảm ơn trời cảm ơn vận mệnh a.

" Trả bóp lại đây."

Tên móc túi còn đang kích động, đột nhiên nghe thấy giọng nói, hắn lật đật đem bóp da nhét vào trong túi sau mông, giả ngốc với thanh niên lạ mặt:

" Bóp gì chứ?"

Cố Trường An lúc nãy tuy nhìn lước qua nhưng vẫn rất nhớ chi tiết, cậu nhướn mày:

" Ví màu đen, là bóp da có họa tiết chim hồng hạc."

Tên móc túi trong lòng kinh ngạc, tên nhóc này là đồng bọn với đại tài chủ kia.

Đếch gì chứ, dù sao thịt mỡ đã dâng đến miệng không thể nào lại nhả ra được.

Tên móc túi ba chân bốn cẳng chạy đi.

Ê! Tại sao chạy không được vậy nè? Hắn mạnh mẽ giãy giụa, hậu tri hậu giác cổ áo phía sau của chính mình bị nắm lấy.

Tên móc túi xoay đầu, đầy kinh hãi nhìn thanh niên xa lạ,vị trí người này lúc nãy đứng cách hắn một khoãng xa, như thế nào lại ở đây rồi?

Sau cổ đau xót, tên móc túi mất đi ý thức.

Cố Trường An từ trong túi quần của tên móc túi lấy ra bóp da, lòng bàn tay vuốt ve, chất lượng mềm mại, là hàng thượng đẳng.

Hồng hạc ở dưới góc bên trái của bóp da sinh động như thật, phảng phất tùy thời có thể bay lên.

Cố Trường An phát hiện bóp da chỉ có tiền mặt, không có một tấm thẻ nào, càng không có đồ vật bí ẩn gì, bóp da này như là tạm thời bố trí, làm xong việc thì trở về liền ném đi.

Cố Trường An thất vọng "ai"một tiếng, đi về theo lối cũ.

Một lát sau, Lục Thành mới sờ túi,nói bóp da mất rồi.

Cố Trường An đang muốn nói,thì nghe được y không quan trọng nói:

"Mất thì mất, dù sao cũng có hai ba nghìn."

"......"

Cố Trường An thủ tiêu luôn, cậu nghĩ đến "Không tiền một tấc khó bước".

Người này trên người không có tiền, xem xem y tiếp theo sẽ làm như thế nào, sẽ tiếp súc với ai.

Đến lúc đó có lẽ có thể có thu hoạch.

Còn về cái bóp da như khoai lang phỏng tay này á hả........trước tiên tìm một nơi dấu vậy.

Cố Trường An một đường dẫn theo một cái đuôi to trở về

"Cố tiểu đệ, cậu sống ở đây sao?"

Lục Thành kinh ngạc nói:

" Tôi sống ở cái chùa nhỏ trên núi sau nhà cậu đấy, chúng ta tính ra cũng là hàng xóm nhỉ,có thời gian cùng nhau dạo mấy vòng."

Cố Trường An đối vơi xứng hô này không hài lòng: "Tuổi tôi lớn hơn anh đấy."

Lục Thành lộ ra vẻ mặt không thể tin nói:

"Không thể nào."

Cố Trường An cười: " Tôi chỉ là dáng vẻ nhìn nhỏ, tuổi thật thì rất lớn,lớn đến nỗi anh khó thể tưởng tượng ."

" Vậy trùng hợp quá...."Lục Thành khóe môi câu lên , y nói:

" Tôi cũng vậy."

Cửa đang đóng từ bên trong đẩy ra, Ngô Đại Bệnh xách theo giỏ rau ra tới.

Lục Thành hỏi: "Hắn là?"

Cố Trường An không kiên nhẫn mắt liếc xéo: "Anh không phải buổi sáng gặp qua sao?"

Lục Thành ngượng ngùng nói: " Tôi bị mù mặt."

Mù mặt? Hai mắt Cố Trường An hép lại, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đảo qua

Lục Thành nhún nhún vai:

"Bất quá tôi cũng không sẽ nhìn ai đều như nhìn một cục thịt đính ở trên cổ đâu."

Cố Trường An hầu kết chuyển đông, mẹ nó, hình dung này thật đúng là buồn nôn.

"Vậy anh làm sao phân biệt?"

Lục Thành nói:

" giọng nói, con mắt, kiểu tóc, con ngươi,dáng đi,những thứ này là cách tôi phân biệt được gương mặt."

Cố Trường An hồi tưởng một chút,cậu lần đó giả dạng lão già mang tóc giả, mắt kính cũng đổi, giọng nói cũng bất đồng,bao gồm cả dáng đi.

Cái lần vào trong chùa đội nón, mang khẩu trang......

"Thật ra chủ yếu vẫn là xem tôi có muốn nhớ hay không, chỉ cần tôi muốn, thì chỉ cần trong một thời gian ngắn có thể tìm ra đặc điểm trên người đối phương, rồi ghi nhớ vào đầu."

Cố Trường An bị những lời này cắt đứt suy nghĩ, cậu mặt vô biểu tình đáp:

"Vậy sao? Nghe ra có vẻ rất lợi hại."

Lục Thành chỉ cười cười.

Cố Trường An cho rằng Lục Thành sẽ da mặt dày cọ cơm, không nghĩ tới y vào nhà ngồi ngồi liền đi, nói hôm nào lại đến.

Buổi tối, Cố Trường An chuẩn bị lấy lời nói dói từ trong bụng cá ra, không biết lại làm sao, không lý do cả người không được tự nhiên, cảm giác có đôi mắt đang nhìn cậu.

" Đại Bệnh, cậu đi đóng cửa"

Xong lại nói: " Thôi vây,tôi vẫn là đến mật thất,an toàn chút,cậu ở phòng sách đợi tôi."

Ngô Đại Bệnh có tiếng đáp.

Bí mật của Cố gia quan hệ trọng đại, không thể cùng người ngoài nói.

Ngô Đại Bệnh là trong một cơ duyên trùng hợp mới biết được, không thì cũng không nói cho cậu ta biết.

Một lát sau, Cố Trường An cán rách ngón tay, nhỏ một giọt máu vào chậu, cậu không có như vậy dừng lại, lại tiếp tục nhỏ một giọt.

Truyện chỉ đăng trên wattpab:Cangghe

Cá trắm đen giãy giụa trong chậu, nước hòa với máu đỏ bắn ra ngoài, bắn lên trên đất cứ như hiện trường vụ án.

Bụng cá vang lên giọng nói Vương Đình Đình , cùng ban ngày nghe được giống nhau, đang lúc Cố Trường An bực bội muốn đá chậu, cậu lại nghe được thanh âm.

"Hà Kiến hẳn là thật sự đi Vân Nam đi......"

Cố Trường An sờ sờ cằm, xem ra Vương Đình Đình trừ bỏ tự mình thôi miên ra, còn có cảm xúc khác.

Là sợ hãi.

Vương Đình Đình trước khi nói ra lời nói dói này đã gặp phải một việc rất đáng sợ, chính là Hà Kiến chết, thậm chí khả năng lớn nhất là thấy được thi thể của hắn.

Cô ta không dám đối diện với sự thật, vọng tưởng Hà Kiến chưa chết.

Bởi vì Vương Đình Đình hoài nghi Hà Kiến chết có liên quan đến Trương Vĩ, nguyên nhân chính là Hà Kiến cướp đi bạn gái của hắn ta.

Trương Vĩ lòng mang oán hận, tìm thời trả thù.

Vương Đình Đình rất sợ hãi, kỳ vọng Trương Vĩ vẫn là yêu chính mình, như vậy chính mình sẽ được an toàn.

Vì thế thôi miên chính mình.

Ý nghĩ ngưng hẳn, Cố Trường An mυ"ŧ sạch giọt máu trên ngón tay, cơm chiều cũng chưa ăn, liền lên giường nằm không nhúc nhích.

Mùa đông đáng ghét sắp đến rồi.

---

Đêm đó, Vương Đình Đình từ bên ngoài trở về,nhìn thấy có người đứng trước cửa nhà mình, hắn đưa lưng về phía nàng, trên người mặc một kiện áo khoác có mũ.

Trên mặt nàng huyết sắc nháy mắt bị rút cạn, Hà Kiến ngày đó bị sát hại cũng mặt cái bộ quần áo này, nàng mua, không sai được.

Hô hấp dừng lại, Vương Đình Đình nhìn thấy trên bộ quần áo có rất nhiều vết máu, góc áo còn đang nhỏ từng giọt từng giọt máu , nàng dồn dập thở dốc, cánh mũi kịch liệt căng phông rồi thu hẹp ,trong cổ họng phát ra âm thanh thổi gió " hô hô", giống như có bàn tay bóp lấy cổ nàng .

Là Hà Kiến! Hắn đã trở lại!

Vương Đình Đình nội tâm đang kêu thét chói tai, thân mình run lợi hại, nàng muốn chạy trốn, nhưng nàng không thể động đậy, giày dính ở trên mặt đất.

Đúng lúc này, người đưa lưng về phía nàng phát ra giọng khàn khàn

"Tối ngày đó cô rõ ràng đã nhìn thấy thi thể của tôi, tại sao còn muốn đi, tại sao không cứu tôi...."

"Tại sao lại không cứu tôi....... Tại sao lại không cứu tôi......."

Không ngừng lẩm bẩm lặp lại.

"A ——"

Vương Đình Đình nổi điên vọt vào cầu thang bộ, dưới chân vừa trượt, cả người trực tiếp từ trên cầu thang lăn xuống dưới.