Chương 12

-------------

Mẹ của Lập Xuân vì sinh nàng ra mang nàng đến thế giới này, mà hy sinh chính mình.

Từ đó về sau cha của Lập Xuân tinh thần sa sút,lúc nàng ba tuổi đã rời khỏi nhà rồi,nói là muốn đi tìm kiếm một thành phố dưới đất, từ đấy không trở về nữa,không biết sống hay đã chết, cũng không biết có tìm thấy cái thành phố đó chưa.

Lập Xuân sống cùng bà ngoại ở Hoa Lộc Lĩnh, một tháng vào trấn hai ba lần,mua một số vật dụng sinh hoạt, những thời gian khác nàng đều cùng bà bà trãi qua sinh hoạt,nuôi dưỡng hoa cỏ, trồng râu củ cây trái,học một chút kỹ năng khâu vá, thĩnh thoảng còn lên núi đào khoáng, rèn sắt để làm một cái liềm gì đấy.

Hoa Lộc Lĩnh không có lộc(con nai),chỉ có ông vàng lớn, rất rất nhiều ông vàng,người trên trấn đi qua đều không dám dừng lại lâu, càng không dám đi vào bên trong, sợ bị đốt.

Ngô Đại Bệnh không thích nơi này, hắn mỗi lần tới đều vẻ mặt đều đề phòng

Cố Trường An thì chả sao cả, ong vàng không lá gan bay đến gần người cậu, từ xa đã trốn mất rồi.

Lúc này Hoa Lộc Lĩnh đã tối lửa tắt đèn, chung quanh gần như tĩnh mịch, như là không có một con vật còn sống, theo sau Cố Trường An cùng Ngô Đại Bệnh đi vào, mới vang lên hai tiếng bước chân.

Cố Trường An đem mủ ở sau áo kéo trùm lên, ngăn trở gió đêm thổi từ hai bên ,cậu vừa lạnh vừa buồn ngủ, đêm hôm khuya khoắt căn bản không thích hợp ra ngoài, nên nằm trong ổ chăn ngủ mới phải.

"Đại Bệnh, đã mua kẹo dẻo chưa?"

Ngô Đại Bệnh dừng lại, lúng ta lúng túng nói: "Trường An, thực xin lỗi a, tôi quên rồi."

" Quên thì thôi vậy, ngày mai tự tôi đi siêu thị mua." Cố Trường An hai tay đút vào trong túi áo khoác,

"Lời nói dói kia của Trương Vĩ đã giải quyết xong,tiếp theo có thể nghỉ ngơi ,cậu có việc gì muốn làm không? Hoặc là nơi muốn đi,tôi nhớ lúc trước cậu có nói muốn rời trấn ra ngoài xem xem."

Ngô Đại Bệnh gãi gãi đầu da:

" Rất phiền phức, phải mua vé xe,tìm khách sạn,còn mua thêm bản đồ."

Cố Trường An lười biếng nói:

" Tùy cậu,nếu muốn đi thì trước phải chọn thành phố muốn đến,lên mạng tra xem có những phong cảnh nào đẹp, hiểu biết sơ một chút phong tục dân tình địa phương, chuẩn bị xong rồi thì xuất phát."

Ngô Đại Bệnh mím mím cái môi khô quắp , hắn từ nhỏ đến lớn cũng chưa khời khỏi trấn, tò mò thế giới bên ngoài, muốn biết bầu trời bên ngoài trấn là màu sắc gì, vẫn luôn muốn tìm cơ hội đi ra ngoài nhìn xem chút, nhưng luôn do do dự dự, hạ không được quyết tâm.

Truyện chỉ đăng trên wattpab:Cangghe

Không chỉ là Ngô Đại Bệnh, Cố Trường An cũng chưa từng rời khỏi cái trấn này , nhưng cậu là người Cố gia , không có cách nào giống Ngô Đại Bệnh đi lại tự do, muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó, cậu thì không thể, nhất định phải ở chỗ này, thẳng đến khi chết đi.

Lão cha khi còn sống nhiều lần cảnh cáo Cố Trường An, không cần rời khỏi thị trấn, mỗi khi nói những lời này, đều ra vẻ một bộ làm người không rét mà run.

Cố Trường An đã sớm nghĩ xong rồi, chờ cậu chết đi, để Ngô Đại Bệnh đem hài cốt của cậu đến thế giới bên ngoài, ngắm biển.

"Nhưng mà Trường An, tôi không có ở nhà, ai nấu cơm cho cậu?"

Suy nghĩ của Cố Trường An bị những lời này kéo về hiện thực, cậu ngáp một cái:

"Tôi có tay có chân, không đói chết."

Ngô Đại Bệnh lại càng lo: " Mấy con gà con vịt trong sân......."

Cố Trường An nói: "Tôi đây mặc kệ."

Ngô Đại Bệnh biểu tình ngưng trọng:

"Không có chúng nó, ăn tết chúng ta cũng chỉ có thể ăn cải trắng đậu hủ, còn có cá."

Cố Trường An biểu tình cứng ngắc:

" Đừng có nói dài dòng, nhân lúc bây giờ không bận, muốn đi thì đi đi, lần sau không biết tới khi nào mới rãnh nữa, cậu trước cuối năm về là được."

Cậu hí hí mắt: " Đại Bệnh, ngươi sẽ không phải ra ngoài rồi bị thế giới phồn hoa mê hoặc, không chịu trở lại nữa đi?"

Ngô Đại Bệnh sắc mặt khẽ biến, hắn lập tức lắc đầu: "Ta đây vẫn là không đi."

Cố Trường An đầy mặt hắc tuyến,tự chính mình không tin tưởng chính mình như vậy? Không tiền đồ, cậu ngược lại tưởng tượng, bất quá, tâm tính người đơn thuần, đích xác tương đối dễ dàng bị người mê hoặc.

Ngô Đại Bệnh nghiêm túc nói: "Trường An, ta sẽ không làm chuyện có lỗi với cậu."

Cố Trường An mỉm cười: "Cậu thật muốn làm thiệt, thì tôi cũng sẽ không cho cậu cơ hội đó."

Ngô Đại Bệnh cái hiểu cái không:

" Tôi cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai về chuyện của Cố gia,tôi biết lão gia rất tín nhiệm tôi....tôi....."

Hắn không có lời hay gì để nói, có chút nói lắp.

Cố Trường An nhún nhún vai: "Nói ra cũng không quan trọng gì, cùng lắm thì chính là thiên hạ đại loạn."

Ngô Đại Bệnh: "......"

Cố Trường An bỗng nhiên nói: "Lập Xuân đến rồi."

Ngô Đại Bệnh nghe vậy nhìn về phía trước, tầm nhìn chỉ thấy hình dáng cỏ cây mơ hồ.

Một lát sau, Lập Xuân thân ảnh xuất hiện ở trên đường nhỏ, nàng tay cầm theo đèn l*иg giấy trắng, mặc một thân váy ngắn đỏ, trên chân là đôi giày thêu hoa.

Mếu đổi là người khác nhìn đến cảnh này, chắc có thể dọa đến quỳ xuống đất khóc lóc kêu ba ba.

Đi kèm với một cỗ hơi thở kỳ dị

Cố Trường An thổi huýt sáo: "Đại Bệnh,cậu xem Xuân tỷ ra so với nữ chính trong phim nữ quỷ,thì như thế nào?"

Ngô Đại Bệnh nói: "Đẹp hơn."

Cố Trường An ghét bỏ chậc một tiếng:

" Chính là ngực cùng mông nhỏ hơn."

"Hai người đang nói gì đó? Xem tôi kẻ điếc à?"

Lập Xuân ở Cố Trường An trước mặt dậm chân,

" Kêu cậu phải đến trước ngày 20, trước 20 , cậu xem gió thoảng bên tai!"

Cố Trường An xoa xoa đầu nấm của nàng như xoa đầu cún, một lát sau đã làm mái tóc của nàng loạn một đoàn.

"Bây giờ vẫn chưa đến ngày 20."

Lập Xuân đánh tay của cậu xuống, tức giận trừng mắt qua:

" Chỉ kém hơn một tiếng nữa thôi đó."

Cố Trường An cười nói: "Cho nên chưa có qua."

"......"

Lập Xuân nhắc đèn l*иg lên nói, "Đại Bệnh, ngươi cùng Trường An cùng nhau lớn lên, có từng bị cậu ta chọc giận đến muốn cắn y một cái hay chưa?"

Ngô Đại Bệnh lắc đầu.

"Ngốc."

Lập Xuân đưa ra lời bình, sắc mặt vô ích :

" Nhanh chân chút, không thì không kịp mất."

Một hàng ba người xuyên qua núi rừng, lên con thuyền nhỏ dừng tại bên hồ.

Thân thuyền lắc trái lắc phải, gợn từng vòng từng vòng sóng lăn tăn.

Mặt trăng tròn đầy

Ngô Đại Bệnh cầm mái chèo, Cố Trường An ôm cánh tay, nhắm mắt dưỡng thần.

Lập Xuân không biết từ đâu lấy ra một cái huyên* : " Trường An, thổi đi."

*Huyên(nhạccụ):Hôm Nay Ngươi Nói Dối Sao - Chương 12Cố Trường An không cho mặt mũi nói: "Không thổi."

Lập Xuân không thuận theo thì không buông tha.

Cố Trường An thấy phiền, cậu ngồi ở đầu thuyền, mí mắt nửa nhắm, hai tay nâng lên đặt ở hai bên sườn huyên, nâng huyên đến bên miệng.

Có âm thanh từ lỗ bên trong huyên truyền ra,thâm sâu mà nặng trĩu,xa thẳm mà du dương

Làm người nghe, phảng phất đặt mình trong vô biên vô ngần hoang mạc, trống trải, thê lương.

Lập Xuân nói, Đại Bệnh, Trường An là một người cô độc .

Lời này Lập Xuân không phải lần đầu tiên nói, Ngô Đại Bệnh cũng không phải lần đầu tiên nghe, hắn kỳ thật cũng không quá hiểu hàm nghĩa cô độc là gì, nhưng lại cảm thấy nàng nói đúng.

11 giờ hai mươi, thuyền cập bờ, một loạt đèn l*иg treo ở trên ngọn cây, theo gió nhẹ nhàng lay động, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, vì người đến dẫn đường.

Cố Trường An trên người run run nổi da gà.

Bà ngoại Lập Xuân tính cách cổ quái, không thích cùng người tiếp xúc, cho nên mới ở nơi bí ẩn này, chưa bao giờ xuất hiện trên trấn.

truyenfull,wiki né t ra..........

Ban ngày nơi này non xanh nước biếc, cây xanh rợp bóng râm, buổi tối lại âm u trầm trầm, giống như ngay một lát liền sẽ nhảy ra cương thi, hoặc là từ chỗ nào vươn một khuôn mặt người máu chảy đầm đìa.

Thận trọng đến hoảng.

Lập Xuân vừa chạy vừa kêu: "Bà ngoại bà ngoại, Trường An tới!"

Cố Trường An cùng Ngô Đại Bệnh một đường đi theo nàng vào nhà, ập vào trước mặt chính là một cổ mùi vị.

Đó là mùi vị trên người bà ngoại Lập Xuân, như mùi gỗ sắp mục nát.

"Muộn rồi."

Cùng với thanh âm già nua truyền đến, là tiếng vang quải trượng đập trên mặt đất, nặng nề, nghe nhân tâm rụt rè.

Cố Trường An nâng lên mí mắt nhìn lại.

Lão nhân tóc trắng xoá, trên mặt đầy nếp nhăn không biểu tình, trên người khoác áo đối khâm*, mặt trên là thêu hắc đế thành hoa đỗ quyên, kim chỉ tinh xảo.

Lập Xuân nói: "Không trễ nha, còn mấy chục phút ."

Bà bà lặp lại hai chữ kia, hai mắt vẩn đυ.c nhìn Cố Trường An:

"Muộn rồi."

Cố Trường An đối mặt với lão nhân, cậu tư thế kính trọng, mở miệng giải thích nói:

"Bà bà, cháu mấy ngày này có chút việc bận, tối này vừa giải quyết xong nên tới đây luôn."

Bà bà xoay người, khom người chống quải trượng đi vào phòng.

Lập Xuân hai ba bước tiến đến nâng bà :

"Bà ngoại, rõ ràng không có muộn,bà sao lại nói thế, tên Trường An chạy đến rồi,bà đừng ăn hϊếp y nữa."

Bà ngoại hừ lạnh: "Còn chưa phải là gì của hắn, liền như vậy thiên vị hắn."

Lập Xuân mặt đỏ tai hồng: "Ta nào có!"

Cửa căn phòng đóng lại, Lập Xuân và Đại Bệnh đứng bên ngoài đợi

Cố Trường An ngồi đối diện với bà bà

Trên mặt bà bà vẫn không một chút biểu tình gì:

" Ta nói muộn rồi cũng không phải là nói đùa."

Cố Trường An nói: " Vẫn chưa đến ngày 20 ạ."

Bà ngoại dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn cậu:

"Cùng con không liên quan, là ý của ông trời."

Cố Trường An mày nhướn lên rõ ràng.

Bà bà từ kẻ hở khép hờ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong thần thái nhiều hơn một chút nhân tình:

"Trường An, ta nhận ủy thác của cha cháu vì cháu chiêm tinh bói toán, mấy ngày trước phát hiện khác thường, tính chính là sau ngày 20, bởi vậy mới kêu cháu phải trước thời gian này đến đây một chuyến, để ta làm phương pháp hóa giải cho cháu, không nghĩ tới sẽ có biến cố, hiện giờ......"

" Đại kiếp nạn của cháu đã xuất hiện."

Trên đường trở về, Cố Trường An như lúc đến không có gì khác nhau.

Ngô Đại Bệnh không có hỏi nhiều, hắn biết Trường An sẽ không nói.

Trên mặt có xúc cảm lạnh lẽo, Ngô Đại Bệnh duỗi tay đi chùi, hắn ngơ ngẩn nói:

"Trường An, tuyết rơi rồi."

" Sao có thể, bây giờ mới tháng mấy chứ, là mưa......"

Cố Trường An ngẩn đầu, từng bông từng bông hoa tuyết rơi xuống, mắt kính mờ rồi, con ngươi cậu co lại:

" Thật là tuyết này."

Giữa tháng mười có tuyết rơi, nếu ở phương bắc không đáng nhắc tới, nhưng ở phương nam liền rất kỳ lạ.

Cố Trường An liếʍ đi bông tuyết trên môi:

"Trận này tuyết đến rất kỳ quặc."

Ngô Đại Bệnh hỏi: "Có thể hay không có thiên tai?"

"Ai biết được." Cố Trường An ngửa đầu xem đầy trời bông tuyết,

" Tai vạ còn đối phó không nổi, càng huống hồ là thiên tai, tới đâu hay tới đó đi."

Cậu cởi kính mắt bỏ vào trong túi:

" Tôi thời gian này đều rất rãnh, có thể làm ổ trong nhà , cậu lần này vừa lúc có thể đi xem cảnh tuyết đi."

Ngô Đại Bệnh nói: " Vậy tôi ngày mai mua vé."

Cố Trường An câu đầu không khớp câu sau nói : "Gà một ngày đẻ mấy trứng?"

Ngô Đại Bệnh nói: "Sáu bảy trứng."

Cố đại thiếu gia thực giật mình, nhiều như vậy? Cậu nhả ra một hơi, vậy đủ ăn.

Những bông tuyết nhỏ nhanh chóng trở thành lông ngỗng tuyết rơi dày đặc.

Cố Trường An cùng Ngô Đại Bệnh xuyên qua trong tuyết , một đường không ngừng nghỉ trở về, bọn họ từ rất xa nhìn đến một người tóc bạc lão gia gia đứng trước cửa.

Lúc đến gần nhìn, phát hiện không phải lão gia gia nào cả, là Lục Thành, trên đầu trên người đều trắng xóa tuyết.

Cố Trường An híp mắt hỏi:

" Anh làm gì mà đứng trước nhà tôi?"