Chương 31

Nấu ăn cần có thiên phú, thiên phú của Tiêu Dịch Chu quả thật rất cao, nhưng đáng tiếc anh không có ở chỗ này.

Nền giáo dục mà anh đang sống này yêu cầu quá cao, các môn phải học rất nhiều, cho nên cơ bản sẽ không học cách cắt rau và nấu đồ ăn. Các buổi học sinh tồn trong tự nhiên sẽ được học cách phân biệt đồ ăn có thể ăn được và không ăn được, không có khả năng dạy người học cách tự mình nấu ăn.

Ba giờ sau, đầu bếp biết rõ lương mình rất cao, sau khi đã trải qua sự chăm chỉ cần cù dạy học, rốt cuộc vẫn vỗ vai Tiêu Dịch Chu nói: “Tiêu thiếu gia, hay là để tôi nấu ăn rồi cậu mang thức ăn ra, giả bộ là mình nấu. Tôi hứa sẽ nấu những món bình thường nhất.”

Tiêu Dịch Chu thật vất vả học được đánh trứng gà, trầm mặc một chút.

Không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải đi lên con đường cũ của mẹ mình năm đó. Hy vọng Cảnh Thục sẽ không nếm ra vị gì bất thường.

Tiêu Dịch Chu nặng nề gật đầu, thở dài một hơi: "Chỉ có thể như vậy.”

Không còn kịp nữa rồi.

Đầu bếp lại thu dọn phòng bếp một lần nữa, từ trong tủ lạnh lấy ra một ít nguyên liệu thực dụng hơn: “Như vậy Phó thiếu gia cũng muốn ở trong phòng bếp giúp tôi nấu sao?”

Phó Thâm Nhiễm đẩy mắt kính, biết thân biết phận: "Không, tôi ở bên ngoài nói chuyện với hai vị khách.”

Anh nhìn thấy Tiêu Dịch Chu thất bại, trong lòng ẩn ẩn hiện lên một tia đồng cảm, cũng có loại sung sướиɠ vi diệu: May mà tiền tháng mới vẫn có thể tiêu hết được.

Đầu bếp vui mừng nhìn thoáng qua Phó Thâm Nhiễm: Thật sự là người tốt a, mình dạy thiếu gia thất bại cũng không nhận phải lời phê bình nào.

Tiêu Dịch Chu nhường không gian cho đầu bếp, để đầu bếp có thể phát huy hết giá trị của mình.

Không có sự cản trở của Tiêu Dịch Chu, đầu bếp cuối cùng cũng có thể trổ tài nấu nướng của mình. Ông dùng dao cắt một miếng đậu phụ ngay tại chỗ, thực hiện một cú cắt điên cuồng, cuối cùng cho đậu phụ vào nước, nước hơi đυ.c, tổng thể đậu phụ mỏng như sợi tóc.

Đậu phụ Văn Tư.

Tiêu Dịch Chu nhìn đậu phụ: “.....Cái này nhìn không giống cái mà tôi có thể làm.”

Đầu bếp: “Vậy thì cắt thành khối?”

Tiêu Dịch Chu đang muốn nói gì đó, điện thoại di động trong phòng khách vang lên.

……

Cảnh Thục đang ngồi trên xe của Mạnh Khê Sở, cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Trong xe thoang thoảng mùi nước hoa, rõ ràng đang là mùa hè nhưng hương hoa hồng lại mang theo chút mát lạnh, dường như khi đỉnh núi Himalaya đang được phủ đầy tuyết, trong một bông tuyết tinh khiết lại đi ngược với khoa học mà nở rộ một bông hoa.

Mùi nước hoa này không giống với bất cứ loại nước hoa nào trên thị trường, là mẹ Cảnh đặc biệt đặt làm cho Cảnh Thục.

Đối với Cảnh Thục, một loại nước hoa không thể ngửi thấy giá là một loại nước hoa tốt.

Mạnh Khê Sở đang ngâm nga khe khẽ lời bài hát đang được phát trong xe, nhìn biển hướng dẫn, phát hiện con đường phía trước đang được tu sửa, vì vậy quay ngược lại đi đường vòng, vào một con đường nhỏ tương đối đông đúc.

Đường lớn thì không thể đi được, đường nhỏ thì không có cách nào mà chen vào, nhất là có một số người vô ý thức đến nỗi đậu xe ở trên đường.

Xe của Mạnh Khê Sở đẹp thì đẹp, nhưng cũng không phải là loại xe nhỏ gì. Muốn lái xe dưới tình hình giao thông như vậy, quả thực là không xứng đáng với số tiền cô bỏ ra khi mua xe.

Cô đi tới đi lui, nhịn không được nói một câu: "Đây là nơi nào?”

Điện thoại của Cảnh Thục tạm thời còn chưa kết nối được. Cô ngẩng đầu nghe Mạnh Khê Sở oán giận, chợt cảm thấy “hiểu biết” hơn với nơi ở của Tiêu Dịch Chu: “Lần trước tôi thấy Tiêu Dịch Chu từ trạm rác đi ra.”

Mạnh Khê Sở nhất thời bị chấn động.

Chấn động xong cô liếc mắt nhìn hướng dẫn, bỗng nhiên hiểu Tiêu Dịch Chu vào tiểu khu của anh như thế nào. Quả thật đi qua trạm rác thuận tiện hơn một chút.

Không có xe còn tốt, có xe lại không có cách nào đi từ trạm rác.

Cảnh Thục thấy cuộc gọi còn chưa được kết nối, nhắc nhở Mạnh Khê Sở: "Nhà cậu ấy tương đối nghèo, có thể lát nữa chúng ta sẽ thấy đồ vật nhà nghèo không thường thấy. Nếu tôi không nhận ra, khả năng nhờ cậu giúp một chút.”

Mạnh Khê Sở:“???”

Tiểu khu bọn họ muốn đi tuy giá không phải là quá cao, nhưng tuyệt đối coi như là tiểu khu tương đối đáng giá xung quanh. Giá trung bình của một căn hộ không đã từ ba đến bốn vạn, để nội thất và trang trí và tu sửa cũng phải mất ba trăm bốn trăm vạn, làm thế nào mà còn nhìn thấy rất nghèo?

Mạnh Khê Sở cảm thấy hiểu lầm dần dần tăng, bất kể giải thích thế nào cũng có chút muộn.