Chương 30

Đầu bếp thấy Phó Thâm Nhiễm ăn mặc chỉnh tề như vậy, lại nghĩ Tiêu thiếu muốn tự mình xuống bếp, cảm thấy người đến ăn nhất định là một cô nương, tất nhiên là cô nương mà Tiêu thiếu gia có hứng thú. Đương nhiên, ông ta không thể chịu thua kém về nguyên liệu, vì vậy thấp giọng nói với Phó Thâm Nhiễm, “Đó chắc chắn là nguyên liệu đắt nhất.”

Phó Thâm Nhiễm hài lòng gật đầu: "Tốn bao nhiêu tiền?

Đầu bếp tự mình nở nụ cười: "Ba vạn!"

Nụ cười hài lòng của Phó Thâm Nhiễm dần dần biến mất, không gật đầu được nữa.

Ba vạn một bữa, một ngày hai bữa, vậy là một tháng mới tiêu hết được 180 van thôi!!!

Phó Thâm Nhiễm ngày thường cực kì bình tĩnh, nhưng hôm nay không thể bình tĩnh được nữa, thấp giọng trách cứ: “Sao mới tốn ít tiền như vậy?”

Đầu bếp không sợ Phó Thâm Nhiễm nổi giận, nở một nụ cười đắc ý: “Tôi sẽ đi mua rượu bổ sung, cái này có thể hơn một vạn.”

Một vạn tiền rượu cũng không đắt lắm.

Phó Thâm Nhiễm đang muốn nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng Tiêu Dịch Chu truyền đến. Tiêu Dịch Chu mặc áo ngủ rộng thùng thình, lau tóc đi ra: "Các người đang nói cái gì?

Đầu bếp duy trì nụ cười đắc ý của mình: "Tiêu thiếu gia, tôi đi mua rượu bổ sung! Hơn một vạn!”

Tiêu Dịch Chu hơi nhíu mày: "Hả?

Phó Thâm Nhiễm trong lòng giật mình.

Tiêu Dịch Chu cân nhắc một chút giá rượu: “Quá đắt! Không cần thiết. Đổi thành nước ép hoa quả đi. Không bao giờ uống rượu đâu.”

Phó Thâm Nhiễm: "..." Xong đời, bữa cơm này càng lúc càng rẻ.

Tiêu Dịch Chu lau tóc, đi phòng bếp xem nguyên liệu, sau đó trở về phòng sấy khô tóc. Khi trở ra lần nữa, anh đã mặc một chiếc áo phông bình thường, cúi đầu tính toán cẩn thận giá cả, đảm bảo rằng giá của bộ quần áo sẽ không quá khoa trương.

Ba người cùng nhau vào bếp, lúc này đã gần đến buổi chiều.

Tiêu Dịch Chu nhìn nguyên liệu nấu ăn trong bếp, rút ra một con dao sắc bén, nhẹ nhàng cầm trong tay: "Buổi trưa tùy tiện làm chút gì đó no bụng trước đã. Để tôi làm.”

Giọng nói tương đối tùy ý, lộ ra một loại hơi thở thường xuyên xuống bếp.

Phó Thâm Nhiễm mấy ngày nay, cơ hồ mỗi bữa cơm đều ăn cùng Tiêu Dịch Chu.

Anh suy xét một chút thời gian Tiêu Dịch Chu tiếp tục huấn luyện quân sự, lại cân nhắc thời gian Tiêu Dịch Chu có thể học được một món, hỏi: “Làm cái gì? Gần đây cậu học được bao nhiêu món?”

Tiêu Dịch Chu lấy ra một quả trứng tiệt trùng: "Hai quyển sách dạy nấu ăn."

Phó Thâm Nhiễm nhìn Tiêu Dịch Chu một tay cầm trứng gà một tay cầm dao, cái loại cảm giác không xác định này đã tràn ngập toàn bộ đại não. Trong lòng anh có một tia do dự khó có thể diễn tả được: Người bình thường đánh trứng gà, cũng không dùng dao đi?

Phó Thâm Nhiễm do dự hỏi một tiếng: "Cậu đã từng thử bao giờ chưa?”

Tiêu Dịch Chu không chút để ý tỏ vẻ: “Đầu óc nói cho tôi, tôi biết.”

Tiêu Dịch Chu đi tới bên cạnh một cái bát, một tay đem trứng gà ở trên lưng dao gõ một cái, sau đó hướng về phía bát, tay không bóp một cái.

Trứng gà vỡ vụn, hơn phân nửa vỏ trứng lưu lại trên tay Tiêu Dịch Chu, còn lại theo trứng gà vào trong bát. Chất lỏng trong suốt sền sệt dính vào tay Tiêu Dịch Chu, kéo xuống một sợi bạc thật dài. Lòng đỏ trứng trong bát đã vỡ tan, trộn lẫn với lòng trắng trứng.

Ba người nhìn thấy thảm trạng trứng gà: "......

Đầu bếp tiến lên một bước, yên lặng lấy vỏ trứng gà từ trong bát ra, đem máy đánh trứng đưa vào trong bát.

Tiêu Dịch Chu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ném vỏ trứng, đi rửa tay.

Phó Thâm Nhiễm lộ ra một nụ cười lễ phép nói với đầu bếp: "Làm phiền ông trưa nay làm giúp chúng tôi bữa trưa. Tôi ăn mì xào là được. Buổi chiều chúng ta làm sau.”

Tiêu Dịch Chu hơi cảm thấy nặng nề, gật đầu.

Đầu bếp bên cạnh nhận được lời, lập tức đi đến làm cơm trưa cho hai vị thiếu gia. Đối với một đầu bếp mà nói, món ăn nhanh ông rất giỏi.

Trong nhà bếp, máy hút mùi được bật ở mức tối đa, đầu bếp ở bên cạnh động tác lưu loát như nước chảy làm nguyên liệu xào, trong khi đó Tiêu Dịch Chu lại đang chỉ cho Phó Thâm Nhiễm thấy "con người phá nguyên liệu nấu ăn như thế nào".

Một cái tay xắt rau “cộc cộc”, đi ra chính là sợi nhỏ có thể xuyên kim chỉ.

Một tay xắt rau “bang bang”, đi ra chính là khối gỗ nhỏ.

Một tay xé rau dưa, rau dưa nhìn qua có loại cảm giác nghệ thuật rách nát.

Một tay xé rau dưa, rau dưa nhìn qua giống như salad đã ăn qua còn sót lại cơm thừa canh cặn.

Phó Thâm Nhiễm:“……”

Anh cảm thấy không ổn lắm, ít nhất anh không thể ăn những thứ này trên tay Tiêu Dịch Chu.

Tiêu Dịch Chu còn chưa kịp bật bếp, đầu bếp bên cạnh đã làm xong món mì xào cho bữa trưa. Mì xào thơm ngào ngạt đặt tới trước mặt hai người, làm cho hai chiếc bụng bất giác réo lên ùng ục. Thật sự là có chút muốn ăn.

Tiêu Dịch Chu trầm mặc thu dọn bàn bếp, nửa ngày sau mới dùng ánh mắt sâu kín nhìn đầu bếp: “Ông xem, buổi tối tôi phải xuống bếp, buổi chiều còn có thể cứu được không?”

Đầu bếp còn có thể nói gì nữa?

Loại tài năng nấu ăn này mà muốn làm học trò của ông, ông đuổi luôn từ lúc chưa kịp xuống xe.

Nhưng chủ yếu vẫn là mùi tiền bạc quá thơm, so với mì xào còn thơm hơn. Đầu bếp an ủi Tiêu Dịch Chu một tiếng: "Chúng ta thử làm món gì mà không dùng dao điêu luyện đi. Thịt bò được cắt thành lát dày và xào với ớt xanh không cay. Rất đơn giản phải không?"

Tiêu Dịch Chu dừng lại một chút: “Tôi nói đầu óc tôi rất đơn giản.”

Nhưng đến lúc bắt đầu làm có còn cảm thấy đơn giản nữa hay không, đó lại là một chuyện khác.