Chương 32

Để lộ ra điều gì đó càng muộn thì càng xấu hổ. Cô và Cảnh Thục quen nhau chưa được bao lâu, còn chưa đến mức có thể tùy tiện lấy mặt mũi đối phương vạch trần mối quan hệ của một chuyện như vậy. Cô khẽ "chậc" một tiếng.

Cô tặc lưỡi xong, di động của Cảnh Thục rốt cuộc cũng kết nối được.

Cảnh Thục nghe điện thoại.

Tiêu Dịch Chu phía bên kia “Alo” một tiếng, dùng giọng điều tương đối lịch sự nói trước: “Tôi là Tiêu Dịch Chu.”

Bình thường khi nói chuyện với Tiêu Dịch Chu ngoài đời thì không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ nghe ở trong điện thoại, lại có cảm giác thanh âm mang theo chút điện làm da đầu người ta tê dại.

Cảnh Thục ngẩng người ra, nhưng cũng không nói ra cảm xúc trong nháy mắt của mình, chỉ nhắc tới đề tài hẹn ăn cơm hôm nay của bọn họ: "... Tôi là Cảnh Thục. Chúng tôi sắp tới rồi. Cụ thể là ở tiểu khu nào?”

Một giọng nói khác truyền ra bên phía Tiêu Dịch Chu: “Để tôi đi đón các cậu ấy.”

Tiêu Dịch Chu đáp một tiếng mới tiếp tục nói với Cảnh Thục: "Phó Thâm Nhiễm tới đón các cậu. Các cậu đến cửa tiểu khu là được.”

Anh trầm mặc một chút, sau đó thấp giọng hơn bình thường nói: "Tôi đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, có thể sẽ mất một lúc, lát nữa cậu có thể ở phòng khách chơi game."

Cảnh Thục nghe cảm thấy rất băn khoăn.

Chỉ là làm quần áo đối với cô và Mạnh Khê Sở mà nói thì tính là cái gì? Một cục tiền đối với phú ông mà nói, chỉ là hạt cát trên sa mạc. Một bữa ăn cho bốn người thực sự rất khó khăn đối với một nam sinh nghèo.

Huấn luyện quân sự mệt mỏi như vậy, nấu ăn lại mất thời gian.

Cảnh Thục đề nghị: "Để tôi giúp cậu một tay nhé? Mặc dù trước đây tôi chỉ từng làm bánh ngọt, nhưng giúp một chút cũng không sao.”

“Không cần." Tiêu Dịch Chu cự tuyệt đề nghị của Cảnh Thục,"...... Tôi mời mọi người, đương nhiên là tôi xuống bếp.”

Không biết có phải là ảo giác của Cảnh Thục hay không, cô tựa hồ có thể nghe được đầu dây bên kia có người "Phụt" cười một tiếng, nhưng rất nhanh đã nghẹn lại.

Mạnh Khê Sở rốt cục cũng chen qua được con đường nhỏ chật chội, đi tới cửa tiểu khu.

Cô phía trước nói một tiếng: "Chúng ta tới rồi.”

Dứt lời, Cảnh Thục nghe được Tiêu Dịch Chu thúc giục học trưởng Phó Thâm Nhiễm: "Cậu mau ra ngoài đón đi." Sau đó lại quay đầu nói với cô, "Cậu ấy sắp ra rồi. Các cậu có thể chờ ở cửa một chút. Xe đậu ở bãi đỗ xe.”

Trước cửa tiểu khu quả thật có không ít chỗ đậu xe.

Mạnh Khê Sở nhìn xung quanh một chút, tìm vị trí dừng xe.

Cảnh Thục và Tiêu Dịch Chu tùy tiện nói thêm vài câu, hai bên cúp điện thoại.

Cửa tiểu khu này trông khá bình thường, một tảng đá lớn đặt ở phía trước, mặt trên viết tên tiểu khu. Phía trước có một cái chòi, bên trong có người bảo vệ.

Nhân viên bảo vệ trông khá nhàn rỗi, đang nói chuyện với một ông già khác.

Ông lão nhìn thấy chiếc xe lạ ở cửa, tò mò ngắm nghía xung quanh.

Một lúc sau, Phó Thâm Nhiễm từ trong tiểu khu đi ra. Ông lão đã gặp Phó Thâm Nhiễm vài lần, biết anh chính là bạn của chàng trai mới chuyển đến, nhiệt tình chào hỏi: "Ồ, lại đây."

Phó Thâm Nhiễm hướng về phía ông lão thân thiện gật đầu: "Xin chào, tôi đón hai người bạn.”

Ông lão trong nháy mắt hiểu ý: A, chính là đón chủ nhân của chiếc xe lạ kia.

Cảnh Thục và Mạnh Khê Sở từ trên xe bước xuống, gặp Phó Thâm Nhiễm.

Ông lão cười nhiệt tình với hai cô gái nhỏ, Cảnh Thục và Mạnh Khê Sở cũng cười thân thiện với ông.

Đi vào trong tiểu khu, Cảnh Thục tò mò hỏi một câu: "Vị vừa rồi là ai?”

Phó Thâm Nhiễm lúc trước nghe Tiêu Dịch Chu nói qua, lời ít ý nhiều thuật lại thân thế của vị lão nhân này: "Quản lý trạm rác, trong nhà có bảy phòng, nhà ở dưới lầu nhà Tiêu Dịch Chu.”

Cảnh Thục, Mạnh Khê Sở: “???”

Giống như có chỗ nào không đúng, lại giống như hoàn toàn không có vấn đề gì.

Một đầu khác trong nhà Tiêu Dịch Chu.

Tiêu Dịch Chu mở một cái tủ bát tương đối trống trải trong phòng bếp ra. Anh đánh giá tủ một chút, lại đánh giá đầu bếp một chút, sau đó lại đánh giá tủ một chút.

Đầu bếp tự nhiên có chút giãy giụa, nhìn Tiêu thiếu gia:"Thiếu gia, không đến mức, thật sự, mặc dù có thể, nhưng không đến mức.

Tiêu Dịch Chu ngữ khí nghiêm túc: “ Để phòng ngừa bất trắc, hay là ông chui vào đây đi.”

Đầu bếp cảm thấy đao đớn.

Tiêu Dịch Chu: "Hai mươi vạn.”

Đầu bếp cảm thấy đau lòng cũng vô dụng: "Vâng, thưa thiếu gia."