Chương 29

Cảnh Thục còn huấn luyện dã ngoại mười km.

Yêu cầu huấn luyện của Z đại không tính là quá cao, hỉ cần bọn họ có thể bình thường đi qua, bình thường đi trở về là được. Các học sinh không cần duy trì một tư thế đi bộ hoặc chạy bộ cụ thể, thế là cuộc huấn luyện dã ngoại này trở thành tiết mục tán gẫu.

Một đoàn người tíu tít đi qua, mỗi người như đang du xuân.

Đại học Z từ cổng trường đi ra, cơ hồ phải đi tới một khu phong cảnh không xa, sau đó lại quay về trường học. Điểm đi qua ở giữa quả thật đúng như lời huấn luyện viên nói, đều sẽ có giáo viên cùng bác sĩ nhà trường túc trực để phòng ngừa những trường hợp khẩn cấp.

Cảnh Thục chú ý tới điểm nghỉ ngơi cũng chuẩn bị nước.

Đi năm km thế nào cũng phải hơn một giờ, tốn rất nhiều năng lượng cũng quả thật cần bổ sung đầy đủ nước.

Đây là lần đầu tiên cô trải qua một hoạt động tập thể như vậy, nhìn thấy xung quanh mình rất đông người, cô cảm thấy có chút kích động khó hiểu. Niềm vui nho nhỏ này lên đến đỉnh điểm khi nghe người bên cạnh nói chuyện bát quái.

Cảnh Thục không muốn tiết lộ nhiều tình huống gia đình mình, cho nên trên cơ bản đều đang nghe. Nội dung nói chuyện phiếm của nữ sinh đơn giản là những bát quái về tình cảm, quần áo phụ kiện.

Có một nữ sinh kinh nghiệm tương đối phong phú, thời trung học cơ hồ là hàng năm đổi một người bạn trai, nói chuyện với cô gái bên cạnh về việc nam sinh thời trung học ấu trĩ như thế nào.

“Cực kì tự tin, đặc biệt thích thể hiện trình độ của mình. Cậu có mặc kệ thì mấy cậu ấy cũng phải ra zẻ một chút.”

Cảnh Thục nghĩ về Cảnh Khiêm thời trung học và lặng lẽ gật đầu. Khi ấy cô vẫn còn nhỏ, mà Cảnh Khiêm đã ưu tú vượt xa người thường.

“Có làm sai chuyện gì, thì cũng không thẳng thắn nhận sai, mà là muốn làm chút gì khác cố gắng che giấu quá khứ.”

Cảnh Thục trong lòng yên lặng gật đầu.

"Giống như một đứa trẻ, nhận được một chút là rất vui."

Cảnh Thục:“……”

Tại sao nghe như luôn cảm thấy cô gái này đang cố ý diễn xuất vậy?

Ngôn ngữ văn tự quả nhiên bác đại tinh thông, mặc dù những nội dung bình thường như vậy cũng có thể thể hiện một hương vị hoàn toàn khác.

Cảnh Thục bên này nghe xong, lại nghe bên kia một nữ sinh nói mình gần đây xem đặc biệt thích phim truyền hình. Nữ sinh kia còn khen ngợi một người phiên dịch, phóng đại rằng: "Thật sự, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một phiên dịch viên lại có thể xinh đẹp như vậy".

Nữ sinh nói một chút: "Góc bí mật dịch thành Cat"s Cradle, có nghĩa là những thứ được xây dựng cẩn thận và phức tạp, hay nghĩa là một sợi dây hoa mỹ, đây là tên một cuốn tiểu thuyết hài hước của nước M. Quả thực nhiều ý nghĩa.”

Cảnh Thục nghe đến đó, tỉ mỉ thưởng thức một chút: "Quả thật rất đẹp.”

Cảnh Thục vừa tán thành, nữ sinh kia lập tức trở nên hào hứng, nói một số tựa phim truyền hình và tựa phim với bản dịch đặc biệt đẹp. Có một số Cảnh Thục đã nghe qua, còn lại là phim mới nên không biết. Nhưng cô biết nhiều ngôn ngữ, cũng đưa ra vài ví dụ phiên dịch ngôn ngữ khác.

Đề tài vừa mở ra, mọi người trong nháy mắt từ bát quái kéo trở lại đề tài am hiểu học thuật.

Huấn luyện viên vốn muốn nghe mấy nữ sinh đại học buôn chuyện, nhưng ai ngờ nghe xong lại phát hiện mình căn bản không hiểu. Cái này là cái gì? Tiếng Anh? Văn học Pháp? Không, phát âm này hình như là tiếng Nga? Sau khi nghe thêm vài câu, ông yên lặng bước nhanh hơn, đi tìm đồng bọn của mình

Thế giới của những học sinh hàng đầu thực sự đáng sợ.

Cuộc nói chuyện của mấy nữ sinh thật sự tiêu hao rất nhiều thời gian. Việc đào tạo mười cây số mất hơn ba giờ. Huấn luyện viên còn sợ bọn họ nói đến thiếu nước.

Cảnh Thục vào buổi sáng hôm nay, thành công cùng mọi người kéo gần khoảng cách, hài lòng rời đi: "Chúng ta lần sau lại trò chuyện!"

Mấy nữ sinh sôi nổi gật đầu.

Cảnh Thục vui vẻ chạy về bãi đỗ xe, cảm thấy hôm nay nhất định là ngày may mắn của mình. Chỉ có ngày may mắn mới có thể có vận may, khắp nơi đều có bất ngờ.

Cô ở bãi đỗ xe gọi điện thoại cho Mạnh Khê Sở, nói đơn giản chuyện buổi tối cùng đi ăn cơm. Hai người buổi sáng huấn luyện dã ngoại đổ cực kì nhiều mồ hôi, tất nhiên chọn về nhà riêng, ăn trưa, tắm rửa, đắp mặt nạ, vui vẻ vui vẻ chờ buổi tối liên hoan.

Bên này khoái khoái lạc lạc, bên kia Tiêu Dịch Chu lái xe về đến nhà, sau khi vào cửa trực tiếp vào phòng bếp.

Vẻ mặt anh có chút nghiêm túc, hiếm khi nâng cao tinh thần, kiềm chế sự lười biếng sẽ vô thức bộc phát ra khỏi người. Là một người tương đối thông minh, hầu hết mọi việc trong cuộc sống đều không làm khó được anh, điều này khiến anh có lý do để lười biếng.

Hôm nay không thể thư giãn, hôm nay phải xuống bếp.

Đầu bếp được gọi trước đó lấy tất cả thức ăn cần thiết ra, chia thành từng phần và sắp xếp chúng theo thứ tự trên bàn bếp. Tiêu Dịch Câu vừa muốn xác nhận, liền nghe đầu bếp bên cạnh kêu lên: “Thiếu gia! Cậu không tắm rửa hay rửa tay hả??????”

Tiêu Dịch Chu:“……”

Được rồi. Anh liền đi tắm rửa sạch sẽ.

Tiêu Dịch Chu về phòng đi rửa mặt.

Một lát sau, chuông cửa nhà Tiêu Dịch Chu vang lên.

Đầu bếp từ trong phòng bếp thò đầu ra, phát hiện Tiêu thiếu không ở cửa, vì vậy chủ động đi qua mở cửa.

Người ngoài cửa chính là Phó Thâm Nhiễm.

Phó Thâm Nhiễm đi vào cửa, phát hiện không có Tiêu Dịch Chu, liền lấy tay che miệng, thấp giọng hỏi: “Nguyên liệu có phải là mua loại đắt nhất không?”

Huấn luyện quân sự bắt đầu từ cuối tháng 8 đến đầu tháng 9, thật sự là rất khó tìm được nơi tiêu tiền.

Mà anh hiện tại lại đang phải giúp Tiêu Dịch Chu tiêu một tháng mới!