Chương 21

Vào buổi tối đầu tiên của kỳ huấn luyện quân sự, mỗi lớp tổ chức một cuộc họp để sắp xếp công việc.

Ngày đầu tiên dường như trải qua một cách "bình thường" như vậy.

Cảnh Thục và Tiêu Dịch Chu hoàn toàn không lên Tieba, không ngờ chuyện sáng nay đang lan truyền với tốc độ chóng mặt, hiện tại cả trường đều biết, huyên náo ồn ào. Tất cả mọi người đều đang đoán tới đoán lui việc ai là người cho nước.

Hai người còn cảm thấy ngày đầu tiên rất thành công, về nhà tắm rửa xong liền leo lên giường ngủ một giấc yên ổn.

Phó Thâm Nhiễm vừa thêm bạn tốt với Mạnh Khê Sở, biết kì huấn luyện ở Z đại tương đối khổ, không dễ dàng gì để có thể ngủ được 6 tiếng một ngày, thời gian huấn luyện đã thật sự làm phiền người khác, đơn giản chính là xin lỗi về việc bạn tốt của mình đã phiền toái đối phương.

Nửa giờ trôi qua, không có tin nhắn trả lời.

Một giờ qua đi, vẫn là không thấy thông báo có tin nhắn trả lời lại.

Phó Thâm Nhiễm trầm mặc cất điện thoại di động đi: Quả nhiên, cứ để ngày mai nói tiếp đi.

Ở bên kia, Mạnh Khê Sở lần đầu phải trải qua việc huấn luyện cường độ cao, mệt đến mức khi đeo mặt nạ đi ngủ, mặt nạ rơi xuống cũng chưa phát hiện.

Ngày hôm sau.

Phó Thâm Nhiễm cần cù chăm chỉ tiêu tiền giúp Tiêu Dịch Chu bảo dưỡng xe, phấn đấu để tiêu hết 30 vạn cuối cùng của tháng này.

Cảnh Thục, Tiêu Dịch Chu và Mạnh Khê Sở ăn no cơm vào sáng sớm, trực tiếp lái xe đến trường học, bắt đầu một ngày huấn luyện vất vả mới.

Mặt trời như thiêu như đốt, căn bản cũng không thèm thông cảm đến một đám trẻ mới lớn trên sân thể dục, coi chúng như thực vật cần quang hợp. Một đám trẻ bị phơi nắng đến khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo như vừa được vớt từ nước lên.

Huấn luyện quân sự luôn nhàm chán và buồn tẻ.

Đứng yên trong một tư thế quân đội thường khiến người ta mệt mỏi, huống chi là bước về phía trước với tư thế nghiêm chỉnh, yêu cầu nhấc tay và chân lên cùng một độ cao. Suy nghĩ duy nhất trong đầu mỗi đứa trẻ có lẽ là: Lát nữa được sờ súng!

Cảnh Thục thay một bộ quần áo rằn ri mới, cảm thấy rằng chất liệu của bộ quần áo mới thực sự thoải mái hơn nhiều.

Tiêu tiền vẫn là hữu ích nhất.

Chỉ còn lại một suy nghĩ trong tâm trí gần như trống rỗng của Jing Shu.

Đứng một hồi, huấn luyện viên bảo mọi người giải tán nghỉ ngơi, lại gọi Cảnh Thục ra khỏi đội: “Em đi trước báo cáo. Cùng người tiên phong của liên đội huấn luyện.”

Cảnh Thục lên tiếng, trực tiếp tưởng đi phía trước.

Huấn luyện viên lập tức gọi cô lại: “Em mang theo nước đi.”

Cảnh Thúc cười với vị huấn luyện viên một cái, cầm lấy nước, hướng về phía sân thể dục đi báo danh.

Đồng thời, mỗi lớp đều có một học sinh được gọi ra khỏi đội ngũ. Tất cả các bạn học đều đi đến sân thể dục. Tất cả đều tụm lại thành tốp năm tốp ba cùng nhau trò chuyện.

Cảnh Thục đến gần, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mạnh Khê Sở đang tránh nắng trong bóng râm ở sân thể dục xem điện thoại. Mạnh Khê Sở cũng bị an bài là người tiên phong. Cô chạy chậm tới đó, cơ hồ là nhẹ nhàng nhảy đến bên người Mạnh Khê Sở: “Hế lô!”

Mạnh Khê Sở bị hoảng sợ, cả người run run lên một chút, cuống quít cất điện thoại đi. Vừa ngẩng đầu kết quả là nhìn thấy Cảnh Thục, thở ra một hơi, dở khóc dở cười: “Làm tôi sợ chết khϊếp, cứ tưởng là giáo viên đến thu điện thoại cơ.”

Thời gian nghỉ giải lao trong kỳ huấn luyện quân sự không cho phép cầm điện thoại, bằng không sẽ bị giáo viên thu điện thoại, đến tối mới trả lại.

Cảnh Thục cầm trên tay hai bình nước, đưa qua cho Mạnh Khê Sở một chai, muốn hiểu biết một chút nữ sinh đại học bình thường hàng ngày xem cái gì để giải trí: “Cậu đang xem cái gì vậy?”

Mạnh Khê Sở đưa màn hình điện thoại ra: “Ngày hôm qua học trưởng Phó Thâm Nhiễm nói việc của Tiêu Dịch Chu đã làm phiền toái đến chúng ta. Tôi đã nói rằng không có vấn đề gì, không ảnh hưởng đến chúng ta. Cứ để nó trôi qua đi.”

Cảnh Thục bừng tỉnh: “A, xác thật là thuận tiện.”

Mạnh Khê Sở vốn còn muốn cùng Phó Thâm Nhiễm thảo luận vấn đề quan niệm về tiền bạc của Cảnh Thục và Tiêu Dịch Chu. Nhưng ở trước mặt Cảnh Thục mà lại làm như vậy, nói trắng ra là không thích hợp, thế nên Mạnh Khê Sở lặng lẽ cất điện thoại đi.

Cảnh Thục mở nắp chai nước ra định uống một ngụm, ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Dịch Chu đang ở cách đó không xa đi về phía này.

Tiêu Dịch Chu đội mũ trên đầu, nửa khuôn mắt bị chiếc mũ che mất. Anh nhét áo vào trong quần, lưng đeo một chiếc thắt lưng Hermes màu nâu. Trước đứng gần đều không để ý, giờ đứng ở xa mới phát hiện, cảm thấy thân hình anh thon dài, chân có khi phải dài hai mét.

Khi Tiêu Dịch Chu đến gần, lộ ra chiếc cằm bóng loáng, khoé môi tựa hồ còn mang theo một chút ý cười. Phần đuôi tóc hơi quăn, lòi một ít ra khỏi chiếc mũ, mang theo vẻ biếng nhác, nhưng không hoàn toàn thư thái.

Một số nam sinh có vẻ bề ngoài nổi bật hơn mọi người xung quanh, ngay cả khi mặc vào người bộ quân phục được sản xuất hàng loạt.

Cảnh Thục nhìn chằm chằm Tiêu Dịch Chu nửa ngày, không thể không thừa nhận có người là được ăn cơm cao cấp của trời. Khi thần Nữ Oa tạo hình, có lẽ cô ấy đã lỡ tay đổ nguyên một lọ mang tên xinh đẹp đổ vào bình đất sét, không thể không sử dụng nhiều loại công cụ cho bức tượng.

Tiêu Dịch Chu chú ý tới, lúc ban đầu cũng không thấy có vấn đề gì. Nhưng càng lại gần, ánh mắt của Cảnh Thục nửa điểm cũng không dời đi, còn có vẻ đặc biệt hết sức chăm chú.

Bản thân mình có vấn đề gì sao???