Chương 22

Quân phục, quần dài và giày đều do Cảnh Thục và bạn của cô tìm người làm.

Vấn đề duy nhất ở đây là chiếc thắt lưng trên người!

Đầu óc vận hành nhanh chóng, như một cơn gió, Tiêu Dịch Chu bay đến bên cạnh Cảnh Thục, gật gật đầu với cô.

Cảnh Thục quơ quơ chai nước trước mặt Tiêu Dịch Chu: “Cậu muốn uống sao?” Tiêu Dịch Chu trả lời: “Chờ lát nữa sẽ có người mang nước đến phát.”

Cảnh Thục nghĩ về bốn chai nước một ngày, tâm tình hơi trầm trọng: “... Ai cha…” Mỗi ngày bốn chai nước, cảm thấy tính đặc thù của chuyên ngành Tiếng Anh không thể gạt được trong thời gian huấn luyện quân sự.

Tiêu Dịch Chu cảm nhận được sự chần chờ của Cảnh Thục, còn tưởng rằng Cảnh Thục vẫn như cũ đang đắm chìm trong sự “hoang mang về dây lưng”, quyết định hành động trước: “Thắt lưng của tôi cậu thấy có đẹp không? Tôi đã dành ba tháng tiền tiêu vặt để mua nó đó.”

Anh tuỳ tiện bịa ra một khoảng thời gian.

Ba tháng liệu có đủ không? Ba tháng dành dụm để mua một chiếc thắt lưng giá một vạn, rất thấp đi?

Mạnh Khê Sở ở bên cạnh nghe được đoạn đối thoại: “.....”

Vừa rồi Cảnh Thục chỉ lo say đắm trong suy nghĩ của mình về tư thái của Tiêu Dịch Chu khi đi, lúc này mới phát hiện ra chiếc thắt lưng Hermes mới toanh trên lưng của Tiêu Dịch Chu. Cô chớp chớp mắt, phối hợp nói một tiếng: “Đẹp.”

Nói xong cô nghĩ nghĩ một chút về tiền tiêu vặt trong một tháng.

Túi của Hermes xác thật giá cực kì khoai, nhưng dây lưng lại khá là rẻ. Thế nhưng phải mất ba tháng tiền tiêu vặt để mua một chiếc dây lưng.

Đây cũng quá là nghèo nha.

Sự đồng tình trong mắt của Cảnh Thục gần như thực chất hoá, vẫn là quyết định an ủi một chút bạn học đáng thương trước mặt này: “Không sao đâu. Tôi còn phải mất năm tháng để mua một chiếc túi.”

Tiêu Dịch Chu so sánh với đống túi mẹ anh mua đã chất thành núi, cảm thấy việc mình nói mua một chiếc thắt lưng trong ba tháng không tính là quá nghèo.

Năm tháng mua được một chiếc túi mới tính là nghèo.

Ai biết một chiếc túi mà bạn học Cảnh Thục mua là bao nhiêu? Nói không chừng là còn rẻ hơn một chiếc thắt lưng.

Sự đồng cảm của Tiêu Dịch Chu dường như thực chất hoá.

Hai người cơ hồ bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra được gia cảnh nghèo khó của đối phương, lại cứ thế nỗ lực an ủi: “Về sau chúng ta kiếm được tiền là tốt rồi.”

“Làm việc có thể kiếm ra tiền, kiếm ra tiền rồi liền có thể mua được một chiếc thắt lưng hoặc một chiếc túi trong vòng một tháng.”

“Đúng đúng!”

Tay Mạnh Khê Sở đang cầm chai nước đột nhiên run lên nhè nhẹ. Nếu không phải nước được đựng trong bình thuỷ tinh, chỉ sợ hiện tại cô đã làm rơi nó xuống đất rồi.

Cũng may sự giả nghèo cùng màn đối thoại không hề giả trân không kéo dài lâu, một vị huấn luyện viên mới đã xuất hiện.

Vị huấn luyện viên này có đeo băng tay, cấp bậc cao hơn những vị huấn luyện viên khác một bậc. Ông trầm mặt, nhìn qua cực kì nghiêm túc, nhưng ngữ khí lại không quá hung dữ: “Học sinh xếp hàng. Các bạn là người tiên phong được từng chuyên ngành chọn ra, sau hai tuần sẽ là người đi đầu trong chuyên ngành của mình nên ngày thường không được lơ là chậm trễ việc tập luyện. Đã rõ chưa?”

Mọi người tự giác đứng vào một vị trí, xếp thành đội hình vuông và đáp lại vị huấn luyện viên: “Rõ!”

Huấn luyện viên gật gật đầu, nhìn tư thế đứng của mọi người, cảm thấy không hổ là người tiên phong được chọn của mỗi chuyên ngành, ít nhất chiều cao và tư thế quân đội đều đạt tiêu chuẩn.

Huấn luyện viên xoay người: “Để tôi làm mẫu cho các cô các cậu thấy, một người tiên phong đủ tư cách là như thế nào.”

Huấn luyện viên nghiêm túc làm mẫu.

Sau khi làm mẫu, các bạn học nghiêm túc học tập.

Cảnh Thục, Tiêu Dịch Chu và Mạnh Khê Sở vừa rồi vì đứng chung một chỗ, nên hiện tại tự nhiên lại đứng cùng hàng nhau. Cảnh Thục và Mạnh Khê Sở đứng ở ngoài cùng bên phải của hàng nữ cuối cùng, còn Tiêu Dịch Chu đứng ở ngoài cùng bên phải của hàng nam đầu tiên.

Ba người cùng đồng loạt thực hiện động tác, không có chút bất ngờ nào mà đều thực hiện đều và chuẩn nhịp.

Cảnh Thục cùng Tiêu Dịch Chu đồng thời cùng quan sát đối phương. Huấn luyện quân sự chính là như vậy, làm đúng động tác của mình là một chuyện, cẩn thận quan sát đồng đội của mình, đảm bảo xem tốc độ giơ tay thu chân có đúng nhịp hay không, lại là một chuyện khác.

Hai người đồng thời quan sát, trong lòng cảm khái: Đây đúng là một bạn học nhà nghèo, chăm chỉ hiếu học, lại còn cực kì khiêm tốn.

Xe chở nước lại chạy vào cửa một lần nữa, đến từng lớp đi phát nước.

Hôm nay việc phát nước không bị mọi người nói là một việc không bình thường nữa.

Giờ nghỉ giải lao giữa trưa.

Cảnh Thục hai má phiếm hồng, tóc hơi ươn ướt, cầm nước chuẩn bị cùng Mạnh Khê Sở rời đi. Cô hơi ngẩng đầu nhìn Tiêu Dịch Chu: “Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi. Bạn học Tiêu có muốn đi ăn cùng với chúng tôi không?”

Tiêu Dịch Chu nghĩ thầm, mấy nữ sinh thường ăn bao nhiêu lượng cơm hộp? Anh nhất định không làm chuyện này.

Anh từ chối: “Không được. Hôm sau tôi mời cậu ăn một bữa, coi như là cảm ơn vì đống quần áo.”

Cảnh Thục cảm thấy Tiêu Dịch Chu đáng thương, nghĩ nên cho anh chút mặt mũi, vì vậy cười khanh khách trả lời: “Được.”

Trả lời xong, cô nghĩ đến gia cảnh của những người nghèo khó, tò mò hỏi một tiếng: “Cậu tự làm à?”

Nhưng những gia đình không có tiền, trên cơ bản là sẽ tự nấu cơm.

Tiêu Dịch Chu:“……”

Anh sẽ không nấu cơm.

Nhưng vì nỗ lực hòa nhập với cộng đồng, để phù hợp với tính cách cùng suy nghĩ của người bình thường, anh có thể làm.

Tiêu Dịch Chu nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng: “Tôi làm.”