Chương 18

Phức tạp thì phức tạp, cảm khái thì cảm khái, ăn cơm thì vẫn phải ăn cơm. Cơm nước xong còn muốn đưa Tiêu Dịch Chu quần áo và giày dép.

“Đi, ăn cơm.” Cảnh Thục mang Mạnh Khê Sở ra bãi đỗ xe: “Nhà tôi làm đô ăn, đã có người mang tới.”

Mạnh Khê Sở cầm chai nước bước đi, đối với đồ ăn mỗi ngày của vị đại tiểu thư này có chút hứng thú: “Ăn cái gì?”

Cảnh Thục không quá kén ăn, nói: “Mang tới cái gì thì ăn cái đó.”

Chút hứng thú nhỏ nhoi của Mạnh Khê Sở phút chốc biến mất.

Thoạt nhìn khi nói đến thức ăn, cả đại gia lẫn người thường đều không sai biệt lắm.

Hai người lên xe bỏ nước xuống. Cảnh Thục kết nối với Trương bá, nói cho ông biết vị trí của mình.

Một lúc sau, một chiếc xe loại nhỏ chạy đến trước mặt Cảnh Thục và Mạnh Khê Sở, dừng lại bên xe Cảnh Thục. Trương bá mở cửa, mời hai người lên xe: “Tiểu thư, Mạnh tiểu thư, mời hai người lên xe ăn cơm. Quần áo tôi cũng mang đến rồi.”

Mạnh Khê Sở ngạc nhiên nhìn chiếc xe trước mặt, lại nhìn nhìn người Cảnh Thục.

Sao lại thế này? Cần một chiếc xe chuyên dụng để chở đô ăn?

Cảnh Thục lên xe, thấy Mạnh Khê Sở còn đứng đấy, nghiêng đầu nhìn: “Làm sao vậy? Cậu muốn ăn ở bên ngoài sao? Tôi có thể nói Trương bá đem đồ ăn mang về.”

Mạnh Khê Sở lắc đầu: “Không cần đâu, như vậy quá phiền phức Trương bá.”

Cô vội vàng đuổi kịp, sợ bị người khác nhìn thấy.

Trương bá cười khanh khách đóng cửa xe.

Bên trong xe mở ánh sáng tự nhiên, cửa sổ dán một lớp màng. Bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong. Bàn ăn trong xe rất nhỏ, trên bàn đã bày sẵn hai bộ đồ ăn.

Cảnh Thục ngồi xuống, nói với Mạnh Khê Sở: “Tôi nhờ Trương bá làm vài món đơn giản, bằng không sẽ ăn rất lâu. Buổi chiều còn phải đi huấn luyện, ăn no quá sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.”

Mạnh Khê Sở một bộ biểu tình trên mặt: “Hiện tại không còn gì có thể khϊếp sợ”. chậm rãi gật đầu: “Được.”

Trương bá xác thực đã đưa cho hai người một bữa ăn hết sức đơn giản.

Một phần vô cùng đơn giản cải trắng được luộc cùng cánh gà, chân giò hun khói, xương sườn, ức gà, thịt heo, sò điệp các loại cộng thêm một cây cải trắng, có thể coi đây là một quốc yến.

Một vài món ăn xem chừng đơn giản, trên thực tế lại yêu cầu một lượng thời gian vô cùng lớn để nấu.

Trương bá mang lên một cái hộp đá, bên trong là điểm tâm ngọt, hai que kem bình thường.

Cảnh Thục nhìn những thứ được bày trên bàn, bình tĩnh cầm đũa gắp thức ăn.

Mạnh Khê Sở ban đầu cũng không ý thức được mấy món này có gì đặc biệt, còn nghĩ rằng Cảnh Thục là người ăn uống đơn giản, vì vậy cũng phi thường bình tĩnh bắt đầu ăn cơm.

Đồ ăn trộn nước canh, chạm đến đầu lưỡi bỗng bùng nổ vị giác, lúc này mới làm người ăn ý thức được mấy món này không hề đơn giản.

Cảnh Thục lúc ăn không để tâm mấy, móc điện thoại ra liên lạc với Tiêu Dịch Chu trước: “Tôi nói với Tiêu Dịch Chu một chút, bằng không anh ta sẽ không xem di động, đi ngủ trưa rồi chúng ta sẽ không liên lạc được.”

Mạnh Khê Sở đang đắm chìm trong thức ăn ngon, mơ hồ đáp lời: “Được được.”

Cảnh Thục: “Bạn học Tiêu ăn cơm chưa?

Tiêu Dịch Chu ở đầu bên kia đang cùng Phó Thâm Nhiễm ăn cơm, lấy di động ra: “Tôi đang ăn.”

Cảnh Thục: Ồ, tôi giữa trưa chỉ ăn cơm hộp, rất nhanh liền xong. Tôi chốc nữa sẽ mang quần áo cho cậu.

Tiêu Dịch Chu nhìn hai chữ “cơm hộp”, bỗng nhiên cảm thấy con vịt trước mặt mình không ngon nữa.

Nhà người khác gia cảnh bần hàn phải ăn cơm hộp, thế mà lại miễn phí tiền may đồ cho hắn.

Tiêu Dịch Chu cũng không thể nói mình ở bên đây đang ăn vịt hầm đặc biệt ngon, chỉ có thể đổi góc độ an ủi: Buổi trưa tôi cũng tuỳ tiện ăn hai phần cơm, hiện tại tôi liền đến lấy.

Không nhận được tin nhắn trả lời, anh liền tăng nhanh một chút tốc độ ăn cơm.

Phó Thâm Nhiễm ngồi đối diện, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Dịch Chu. Ngày thường anh ăn hết sức quy củ, thế mà hôm nay mái tóc ướt đẫm mồ hôi còn chưa khô hẳn, có chút chật vật mau chóng ăn cơm.

“Có chuyện gì?” Phó Thâm Nhiễm cảm nhận được sự bất thường, cẩn thận hỏi một tiếng.

Tiêu Dịch Chu uống ba ngụm nước canh, rút khăn giấy ra lau một chút: “Có người giúp tôi làm mấy bộ quân phục mới.”

Phó Thâm Nhiễm “??” Quân phục không phải là có thể là đêm giặt rồi hong khô sáng mai mặc lại sao?

Tiêu Dịch Chu chăm chú nhìn Phó Thâm Nhiễm thật lâu: “Nhà cô ấy đặc biệt nghèo, gia đình sống ở khe núi, buổi trưa còn phải ăn cơm hộp. Chăm chỉ hiếu học, tâm địa thiện lương. Cô ấy giúp tôi may quần áo, lại còn định đưa tận tay cho tôi.”

Phó Thâm Nhiễm sửng sốt.

Cái này sao giống nữ chủ trong tiểu thuyết của Mary Sue 20 năm về trước vậy?

Hiện tại còn tồn tại người như này sao?

Tiêu Dịch Chu chẳng lẽ lại bị lừa?

Tiêu Dịch Chu cầm mũ huấn luyện của mình để sang một bên: “Tôi đi lấy quần áo, cậu có muốn đi cùng không?”

Phó Thâm Nhiễm gật đầu, cúi đầu giải quyết xong bữa trưa, nhanh chóng đứng dậy, ngữ khí nghiêm túc: “Đi, tôi cùng cậu đi gặp đối phương.”

Nói xong câu, hắn cảm thấy ngữ khí của mình quá mức nghiêm túc. Nghĩ đến thể diện của Tiêu Dịch Chu, hắn hơi thu liễm lại một chút, viện cớ: “Nhiều quần áo như vậy, tôi nghĩ cậu sẽ không ôm hết được.”