Chương 17

Ngành máy tính.

Nghe tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác, Tiêu Dịch Chu yên lặng đè chiếc mũ của mình xuống.

Có cái gì mà mọi người phải kinh hô vậy? Xảy ra vấn đề ở đâu à? Là nước mà đối với người bình thường laf đắt hay là vì hành động quá khoa trương?

Anh cẩn thận một chút để không bị lộ là người mua, lặng lẽ nghe người bên cạnh bàn luận.

Gia cảnh của sinh viên ngành máy tính khác nhau. Điểm khác biệt so với ngành tiếng anh là, nơi này số lượng nam sinh áp đảo nữ sinh.

Một khi có nhiều nam sinh, liền rất thích cợt nhả khoác lác, thật giả lẫn lộn vui đùa.

Một người cầm bình nước, kiêu ngạo: “Ai, loại nước này hàng ngày tôi vẫn dùng để tắm rửa.”

Tiêu Dịch Chu: “???”

Như vậy là xa xỉ??? Nhà anh còn không thèm dùng nước khoáng để tắm.

Một người khác còn phi thường thực tế tỏ vẻ: “Tôi vẫn cảm thấy Y Vân tốt hơn. Bạn gái tôi còn dùng cái kia để rửa mặt.”

Có người anh em đặc biệt thành khẩn: “Bạn gái cậu từ đâu tới, xin hỏi có vận chuyển toàn quốc không? Có thể chuyển phát cho tôi một bình được không?”

Tiêu Dịch Chu:“……”

Đừng có nằm mơ, nước là do anh mua, bạn gái ở đâu ra mà chuyển phát toàn quốc.”

Anh quan sát một chút vẻ mặt của vị huấn luyện viên, phát hiện huấn luyện viên cũng cầm một bình, biểu tình so với lúc trước sung sướиɠ hơn một chút.

Các bạn học xung quanh vẫn đang thảo luận: “Những năm trước nhiều nhất là phụ đạo viên hoặc các học trưởng học tỷ sẽ đến phân phát một ít nước. Trên cơ bản mỗi chuyên ngành sẽ được đưa một lần, đều là khi huấn luyện đã được một nửa. Không nghĩ năm nay vừa mới bắt đầu đã có.”

“Ai đưa a? Cái này cũng thật tuyệt đi. Nếu là tôi gửi, nhất định tôi sẽ cho thêm chút đồ ăn. Lúc ăn cơm sáng còn sớm, hiện tại tôi đã cảm thấy đói bụng.”

“Tốt nhất là có thêm cơm, thêm thịt, thêm gà rán có phải hay hơn không.”

“Hahahahahahahaha”

Tiêu Dịch Chu nghe xong trong chốc lát, vẫn không hiểu suy nghĩ của mọi người, rốt cuộc nhóm người này cảm thấy nước làm sao vậy? Anh bất động thanh sắc hỏi bạn học ở cạnh: “Các lớp khác sao lại kinh hô đến như vậy?”

Vị bạn học này cười hì hì, cho rằng Tiêu Dịch Chu đang nói giỡn, nói lại: “Thật là hề hước. chúng ta còn chưa từng nếm qua tinh vân M78.”

Tiêu Dịch Chu:???

Cái quái gì vậy???

Tinh vân M78 là cái qq gì???

Cảm thấy mình không cùng tần số với mấy người này, nhưng không dám biểu hiện mình không hiểu gì, chỉ có thể nghiêm trang phụ hoạ vói bạn học: “Đúng vậy, không sai, chúng ta còn cái gì chưa thưởng thức qua, haha.”

Sau một nụ cười vô tri, anh lấy điện thoại ra tra “Tinh vân M78 là gì”

Phó Thâm Nhiễm ở cổng trường xác nhận hàng đã tới tay, yên lặng đi đến sân thể dục, nhìn tân sinh viên vui vẻ bên sân, sâu kín thở dài.

Ai da, hi vọng bọn họ uống nhiều nước.

Anh còn 30 vạn chưa tiêu cho Tiêu Dịch Chu.

Lại nói, trên sân thể dục vẫn còn một xe nước cho sinh viên ngành Tiếng Anh. Không biết đó là ai, nhưng anh lại có một mạch não đối lại với Tiêu Dịch Chu.

Phó Thâm Nhiễm nhìn sân thể dục nửa ngày, xác nhận nước đã được giao đến tay, xoay người rời đi.

…………

Sau bữa trưa, học sinh mỗi người tự phân tán.

Một đám người mặc quân phục chạy đến nhà ăn của trường học cùng với các tiệm ăn nhỏ xung quanh, quyết định lấp đầy chiếc bụng đói của mình. Nhà ăn ở Z đại đều được trợ cấp, đồ ngon giá rẻ, cơ hồ có thể thoả mãn nhu cầu của sinh viên.

Cảnh Thục cầm bốn chai nước đi tìm Mạnh Khê Sở bên chuyên ngành Quản lí.

Cô cùng Mạnh Khê Sở chạm trán, liền thấy Mạnh Khê Sở đứng ở chỗ đó, tay cầm một chai thuỷ tinh.

Cảnh Thục đến gần, say hello với Mạnh Khê Sở.

Mạnh Khê Sở lấy lại tinh thần, ngẩng đầu thấy Cảnh Thục, giơ bình nước đang trong tay mình lên: “Là cậu đưa tới sao?”

Bên cạnh có vị bạn học đi ngang qua, bước chân hơi ngừng lại, trộm dựng lỗ tai lên nghe hai người nói chuyện.

Cảnh Thục chú ý tới bạn học này bỗng thả chậm bước chân, lập tức phủ nhận: “Không phải không phải. Tôi cũng không biết là ai mua nước!”

Cảnh Thục chú ý tới bạn học này bỗng thả chậm bước chân, lập tức phủ nhận: “Không phải không phải. Tôi cũng không biết là ai mua nước!”

Mạnh Khê Sở thấy khônng phải là Cảnh Thụ, trong lòng thở phảo nhẹ nhõm: Có người thế mà còn hành sự khoa trương hơn cả Cảnh Thục, không nghĩ tới hai nhà còn ngoài ý muốn tặng cùng một hãng nước.

Bạn học kia phát hiện không có tin đồn bát quái gì của tân sinh viên, thất vọng rời đi.

Thấy người rời đi, Cảnh Thục nhét hai bình nước vào người Mạnh Khê Sở, đè thấp âm thanh: “Tôi tặng chuyên ngành của chúng ta, mỗi người ba chai nước mỗi ngày, cứ tưởng thế là đủ. Ai ngờ có người tặng toàn bộ tân sinh viên mỗi người một chai nước khoáng. Bạn học của tôi đều nói đó là nước nạm kim cương!”

Quy mô quá khoa trương, làm cô cũng không dám nhận mình là người người bao nước.

Mạnh Khê Sở tâm tình phức tạp: “Thật là không nghĩ tới.”

Cảnh Thục cũng cảm khái: “Thật là không nghĩ tới.”

Hai người nói cùng một câu nói, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.