Chương 16

Một đội mặc trang phục hoàn toàn không giống nhau, xếp hàng chạy chậm đến sân thể dục, đứng yên xoay người. Tất cả đều có vẻ mặt nghiêm nghị, làm những học sinh đang ngáp dài cũng phải nén cơn buồn ngủ lại.

Là huấn luyện viên.

Cảnh Thục đứng tại vị trí của lớp mình, hơi tò mò về vị huấn luyện viên đang đi về phía mình.

Vị huấn luyện viên này có làn da ngăm đen, dáng người cao thẳng, tư thế đi đứng chứng tỏ đã có kinh nghiệm huấn luyện nhiều năm.

Vừa vào chỗ, anh ta đã quát lớn: “Nữ đi trước, nam đi sau, xếp hàng theo chiều cao.”

Cảnh Thục ngoan ngoãn đi phía trước, quan sát chiều cao của các bạn cùng lớp, so sánh chiều cao của mình, nhanh chóng chen vào đám đông.

Mọi người đều mặc trang phục huấn luyện, nhìn từ xa chẳng khác biệt mấy.

Nhưng Cảnh Thục ở trường quý tộc có an ninh đặc biệt cao, các lão sư trong đó cũng toàn là sĩ quan quân đội đã về hưu hoặc lính đánh thuê, vì vậy khi đứng trong đám đông, cô có một chút khác biệt.

Các bạn học còn chưa cảm nhận được cái khí thế này, ánh mắt độc ác của huấn luyện viên đã quét qua,trực tiếp chỉ: “Nữ sinh này, bước ra khỏi hàng! Tư thế đứng xuất sắc, đứng phía trước làm mẫu.”

Cảnh Thục nhìn vị huấn luyện viên, phát hiện đang nói mình, vì thế ngoan ngoãn bước ra khỏi hàng, đứng trước lớp mình.

Sinh viên ở Z đại đều là những sinh viên mũi nhọn ở khắp nơi, có khái niệm rất rõ ràng về thời gian. Còn chưa tới 6 giờ rưỡi, mọi người đã đầy đủ hết.

Cảnh Thục đứng ở đầu hàng bị trở thành tấm gương dạy học.

Huấn luyện viên bên cạnh blah blah về yêu cầu của ngày đầu tiên, từ quần áo ăn mặc đến cách đi đứng.

Trời càng lúc càng nắng khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Cảnh Thục đứng ở một bên thất thần: nước, khi nào mình mới có tthể uống nước?

Giữa buổi sáng, bởi vì cô quá mức ưu tú, huấn luyện viên đã hỏi tên cô, hài lòng tỏ vẻ: “Học sinh Cảnh Thục có thể có thể suy xét một chút trở thành liên đội trưởng. Các liên đội trưởng sẽ được huấn luyện một thời gian, sau đó lại được trở về đơn vị.”

Cảnh Thục đầu óc choáng váng: “Được.”

Huấn luyện viên nhân từ, cho nghỉ giải lao. Tên của các học sinh ngành Tiếng Anh còn chưa biết hết, vì vậy tất cả đều nhớ tên Cảnh Thục trước.

Cảnh Thục vừa được nghỉ ngơi, vội dùng khuyên tai nhắc Trương bá đưa nước.

Cô hoàn toàn không đem nước, lại phơi ở ngoài nắng lâu như vậy, cảm giác mình chính là một nàng tiên cá mắc cạn, giây tiếp theo sẽ ngã nhào lên mặt đất.

Mấy nữ sinh nhìn nhau rồi nhìn Cảnh Thục, dò hỏi đối phương: “Cảnh Thục cậu ấy ở kí túc xá sao?”

“Không phải.”

“Cậu ấy là học sinh ngoại trú, người địa phương.”

“Tôi tưởng tân sinh viên phải sống ở kí túc xá?”

“Không có yêu cầu bắt buộc.”

Hai nữ sinh thấy Cảnh Thục đứng đó một mình, cầm chai nước khoáng chuẩn bị từ ngày hôm trước, biểu đạt thiện ý tới Cảnh Thục: “Cảnh Thục, cậu có muốn uống nước không?”

Cảnh Thục không nghĩ mình còn chưa biểu hiện nhiều, vậy mà đã nghênh đón cơ hội đầu tiên để hoà nhập với mọi người.

Cô mỉm cười từ chối: “Không cần không cần, tôi có nước.”

Một nữ sinh nháy mắt với Cảnh Thục, pha trò hỏi một câu: “Có phải cậu được học trưởng học tỷ đưa nước không?”

Cảnh Thục đang định trả lời, bày tỏ sự thân thiện với mọi người, liền nghe được một thành âm hoang mang kinh dị của học sinh khác.

Cô cùng hai nữ sinh đồng thời nhìn về phía bạn học kia, lại theo tầm mắt của mấy người khác nhìn về phía xa.

Liền thấy phía xa đi lại một hàng xe vận tải, phía trước xe tải còn có nhân viên bảo an dọn đường.

Chiếc xe dừng lại ở ven sân thể dục, tài xế và nhân viên mặc đồng phục xuống xe, đi ra phía sau lấy đồ.

Cảnh Thục nhìn nhãn hiệu VEEN, nghi hoặc một chút.

Cô xác thực là đã kêu nước, nhưng hình như không nhiều như vậy.

Vài nhân viên công tác đẩy xe đẩy, trên xe có mấy bình thuỷ tinh được xếp ngay ngắn, bắt đầu được phân phát.

Nhân viên công tác: “Xin hỏi, nơi này là chuyên ngành Tiếng Anh sao?”

Mọi người chần chờ gật đầu.

Nhân viên công tác lộ ra nụ cười nhiệt tình: “Đây là nước của chuyên ngành của mọi người, mỗi bạn học mỗi ngày có bốn bình. Kế tiếp mỗi ngày chúng tôi đều sẽ đưa nước.”

Học sinh ngành Tiếng Anh nhìn nhau hoang mang: “Hả?”

Một sinh viên có tầm mắt không tồi trực tiếp kêu lên: “Cmn, nước này một bình là 30, bốn bình là 120.” Hai tuần liền tốn vài vạn.

Huấn luyện viên cũng là lần đầu tiên gặp loại chuyện này, qua tìm một nhân viên công tác hỏi hai câu: “Sao lại thế này? Đây là trường học thống nhất phát sao?”

Nhân viên công tác cười khanh khách: “Là khách hàng đặt. Chúng tôi không thể tiết lộ cụ thể.”

Cảnh Thục mờ mịt: một ngày cô chỉ gọi ba bình, thế quái nào lại thành bốn bình rồi??

Xung quanh có mấy tiếng xuýt xoa.

Cảnh Thục cảm thấy không đúng chỗ nào, thật cẩn thận hỏi bạn học bên cạnh mình: “Cái nước này có vấn đề gì sao?”

Chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn mua nước đắt?

Bên cạnh có một nữ sinh thò đầu ra, vốn đã khϊếp sợ vì có người dùng chai thuỷ tinh đựng nước khoáng, kết quả lại nghe nói một ngày bốn bình, càng thêm khϊếp sợ: “Tất cả đều không đúng lắm. Ai lại uống một ngày bốn bình nước khoáng này. Nước nạm kim cương.”

Cảnh Thục thả lỏng lại.

Xem ra không phải vấn đề về nước, là do số lượng quá nhiều.