Chương 15

Sự thật đã chứng minh, có loại hiểu lầm, muốn giải quyết cũng không thể một chốc là có thể giải quyết.

Ít nhất hiện tại Cảnh Thục và Tiêu Dịch Chu không cảm cảm thấy cách làm của mình có vấn đề gì, còn phi thường nghiêm túc tự hỏi làm thế nào để giao lưu với người ta. Phải biết rằng, thứ nhất, bọn họ không thể làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, thứ hai, không thể làm bại lộ gia cảnh của bản thân, và thứ ba, phải học cách làm thế nào để hoà nhập với chúng sinh, thật là vô cùng khó khăn.

Cuộc sống là không dễ dàng, hoạ từ miệng mà ra.

Cảnh Thục tạm thời không giao lưu nhiều với Tiêu Dịch Chu, chỉ xác nhận số lượng quần áo cùng số đo của giày, đồng thời thống nhất thời gian giao hàng.

Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Cảnh Thục mở nhóm tân sinh viên mà cô vừa mới tham gia ra.

Ngày đầu tiên của tân sinh viên, đủ loại tin tức hiện ra.

Người hướng dẫn trồi lên thông báo một chút ngày hôm sau tập trung tại sân thể dục lúc 6 rưỡi, sau đó liền lặn mất tăm.

Sinh viên ngành Tiếng Anh tự nhiên giao lưu song ngữ, nói tiếng Trung rồi lâu lâu lại dùng tiếng Anh. Có bạn học còn dùng kiểu tiếng Trung tiếng Anh sứt sẹo, nói đùa vài câu khiến cả nhóm trở nên vui vẻ.

Bởi vì điều kiện của sinh viên tiếng Anh không tồi, nói chuyện nói chuyện, một đám người cứ tự nhiên mà nói gia cảnh của mình.

【sống trên dốc hoàng thổ】:trường học thật sự xa, từ nhà tôi bay đến thành phố H mất tám tiếng.

【go go go】:a, nhà của lầu trên ở đâu vậy?

【sống trên dốc hoàng thổ】northwest( tây bắc).

【lão nương cách vách】:oa, chỗ của các cậu có phải là ngày nào cũng cưỡi ngựa dđi học không?

【sống trên dốc hoàng thổ】:không phải, nhà tôi nuôi gia súc, cho nên thường xuyên phải dựng lều và ngủ trên thảo nguyên.

【go go go】hay cậu chính là tiểu hoàng tử của thảo nguyên!

Cảnh Thục không ngờ bạn học của mình lại là nhà chăn nuôi gia súc chuyên nghiệp, vẫn là cái loại phải dựng lều trại để coi gia súc.

Cô nghiêm túc click vào trang cá nhân của vị bạn học này, phát hiện người này đang đứng trước một cái phi cơ tư nhân, đeo một cặp kính râm, bên cạnh là một người đàn ông trông cực kì giống hắn.

Người đàn ông này đang cầm trên tay một quyển sổ như thể đang khoe khoang- giấy phép điều khiển máy bay tư nhân mà anh trai Cảnh Khiêm nhà cô cũng có.

Cho nên, người chăn gia súc nào cũng có máy bay tư nhân.

Cảnh Thục nghĩ đến giá của một chiếc máy bay tư nhân. Mấy chiếc rẻ chỉ có giá khoảng một trăm vạn tệ, thực sự không đắt. Tính thực dụng hiển nhiên không bằng máy bay trực thăng.

Cô nghĩ lại một chút, thở dài: Ai da, cái trường học này không có sân bay.

Lần sau có thể suy xét âm thầm tài trợ một chút.

Quá mức thất vọng, Cảnh Thục lại nhìn vào nhóm chat một lần nữa, thấy không có nội dung quan trọng, lựa chọn đặt chú ý đến phụ đạo viên rồi trực tiếp cho nhóm vào spam.

Cô chỉ chú ý đến máy bay, khônng nghĩ tới sau khi chặn cái nhóm này mọi người lại bắt đầu nói chuyện về đề tài bình dân hơn, bàn về chuyện “ăn cơm ở chỗ nào của trường thì rẻ hơn”

Bữa ăn rẻ tiền bao gồm bát cơm mười tệ, mì trộn mỡ hành 5 tệ và 5 xu nước khoáng.

Cô đã thành công cùng thế giới bình dân lướt qua đời nhau.

…………

Ngày hôm sau, lúc 4 giờ sáng.

Phòng bếp ở Cảnh gia bắt đầu hoạt động, đầu bếp đang làm bữa sáng trong bếp, đảm bảo bữa sáng sẽ được đem ra cho đại tiểu thư Cảnh Thục trước nửa giờ.

Năm giờ, đồng hồ báo thức reo.

Cảnh Thục khó khăn mở mắt ra, đứng dậy đi rửa mặt đắp mặt nạ, cũng thay đồ quân sự.

Trương bá đã đem miếng lót giày mà Mạnh gia gửi tới rạng sáng nhét vào cho Cảnh Thục, đảm bảo vị tiểu thư này sáng nay lúc huấn luyện sẽ không cảm thấy khó chịu.

Cảnh Thục ngồi vào bàn ăn, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, tới cửa thay giày, lấy kem chống nắng toàn thân mà bảo mẫu đưa tới thoa lên người.

Kem chống nắng là được đặc chế, trong suốt, thân thiện với làn da, với công dụng chính là chống cháy nắng, thứ hai là chống sạm da.

Cô ra đến cửa, Cảnh Khiêm mặc bộ đồ ngủ ngắn tay bằng lụa chỉnh tề đi ra từ phòng ngủ.

Cảnh Khiêm nghĩ đến mình là một người anh, ra vẻ: “Anh đưa em ra đến cửa.”

Cảnh Thục khẽ ngước đầu, chỉ chỉ đầu Cảnh Khiêm: “Anh, tóc của anh dựng lên kìa.”

Cảnh Khiêm:“……”

Cảnh Khiêm: “Tạm biệt, đi học vui vẻ.”

Cảnh Khiêm làm mặt quỷ sau lưng Cảnh Thục, trở lại phòng mình đóng cửa lại.

Cảnh Thục:“……”

Tình nghĩa anh em thật là khác so với hình tượng bên ngoài.

Cảnh Thục cầm túi và chìa khoá xe, đi đến gara, lấy một chiếc BMW nghèo nàn từ 7749 chiếc xe sang, chậm rì rì lái đến trường học. Trong chiếc tai nghe Bluetooth đinh tán trên tai cô, Trương bá đang thông báo thời gian đưa nước.

Rạng sáng ở Z đại, nhiệt độ không khí còn chưa tăng cao.

Hầu hết các học viên học quân sự đều trọ ở trường, giảng viên bình thường cũng không phải đến trường sớm, vì vậy Cảnh Thục cảm thấy một phen cũng không thể ủng hộ khuôn viên của Z đại.

Hôm nay nhất định sẽ là một ngày may mắn.

Cảnh Thục tâm tình sung sướиɠ tắt điện thoại với Trương bá, xuống xe đi thẳng đến sân thể dục.

Một nửa học sinh đã đến sân thể dục, phân nửa đều đang ngáp dai, tốp năm tốp ba túm tụm lại chẳng biết nói chuyện gì.