Chương 11: TG 1: Thế thân (11)

Sau khi Vu Mã mang theo hồ ly tinh cùng Diệp Lạc đi ăn cơm, Vu Tùng Nghiệp gọi người Vu Môn ở trong nhà tới.

Hành động cẩn trọng này làm cho người của Vu Môn âm thầm kinh ngạc.

Vu phụ Vu mẫu vẻ mặt vui mừng nhìn ông, trong lòng ngầm có phán đoán, hỏi: “Cha, có chuyện gì sao?”

Vu Tùng Nghiệp nhìn mọi người, tất cả đều là người của Vu Môn, cũng là đời sau của Vu thị, có được sức mạnh dòng máu của Vu tộc, mới có thể sử dụng thuật pháp của Vu Môn.

Nhớ tới hoạt thi mà tôn tử ông coi trọng nhất mang về, trước mắt Vu Tùng Nghiệp chỉ có thể tính toán con đường tốt nhất.

Ông không thể trách tôn tử đã vô tình tạo ra hoạt thi, dù sao chuyện này hắn cũng không cố ý.

Người của Vu Môn vì ứng kiếp mà tới, lại vì nhân kiếp mà lui, Vu Môn từng cực thịnh bây giờ lại co đầu rụt cổ vào cái trấn Phong Tường nho nhỏ, nếu nói cam lòng là nói láo.

Tuy nhiên người Vu Môn hiểu rõ, bọn họ đã làm việc vi phạm lẽ trời, dễ dàng dẫn tới kiếp nạn lớn hơn nữa.

Đây là Vu Môn tránh không thoát.

Mặc kệ là số hay là họa, bọn họ chỉ có thể sẵn sàng đối đầu, không oán trời trách đất, đây là bản tính của người Vu Môn, cũng là tâm cảnh bọn họ theo đuổi.

Mọi người thấy thần sắc của lão tổ không đúng lắm, đều thu liễm vẻ mặt của mình, chắp tay đứng, chờ đợi lão tổ lên tiếng.

Vu Tùng Nghiệp trầm giọng nói: “Vị cô nương mà Vu Mã dẫn về, hy vọng về sau các ngươi sẽ xem nàng như lão tổ tông mà cung kính, không được thất lễ.”

Mọi người: “……”

Tất cả người Vu Môn ở đây trợn mắt há hốc mồm nhìn lão tổ, lúc đầu bọn họ cho rằng lão tổ gọi tới đây là bởi vì Vu Mã, bị đưa đi Thanh Vân tông, mấy khi mang một cô nương trở về, không nghĩ tới sẽ nghe được thông báo như thế.

Vu phụ Vu mẫu càng khó có thể tiếp thu.

“Cha, cô nương đó không phải là tức phụ Vu Mã dẫn về đây sao?” Vu mẫu vội vàng hỏi một câu.

Lần này đến phiên Vu Tùng Nghiệp kinh ngạc: “Tức phụ gì cơ?”

Vu phụ xấu hổ nói: “Vu Mã mấy khi mang một cô nương trở về, chúng ta đều cho rằng, hắn rốt cuộc nghĩ thông rồi, tìm tức phụ cho bản thân…”

“Cô nương ấy rất xinh đẹp .” Vu Nhã, là muội muội của Vu Mã, nói tiếp, “ Ở trấn Phong Tường của chúng ta cũng tìm không ra cô nương xinh đẹp như vậy.”

“Đúng vậy, không nói đến Phong Tường trấn, ngay cả bên ngoài thành lớn cũng tìm không thấy.”

“Ta còn tưởng rằng Vu Mã đã hết cái số đạp phải cứt chó, có thể tìm được tức phụ xinh đẹp như vậy, thì ra là tìm tổ tông cho chúng ta sao?”

…………

Nghe người Vu Môn mỗi người một câu thảo luận với nhau, Vu Tùng Nghiệp hoàn toàn cạn lời.

“Được rồi, các ngươi đừng làm ồn nữa.” Ông giơ tay, nếu không ngăn lại, bọn họ có thể nói đến sáng: “Tóm lại, đối với vị Diệp cô nương này, các ngươi phải đối xử với nàng ấy giống như đối với lão tổ tông mà cung kính, không được bất kính với nàng.”

Mọi người sôi nổi đồng ý.

Vu phụ Vu mẫu lòng tràn đầy thất vọng, không nghĩ tới con dâu tương lai lại biến thành lão tổ tông, khoảng cách thân phận này cũng quá xa.

Vu Mã cùng Diệp Lạc và hồ ly tinh ăn cơm.

Quả nhiên trù nghệ của đầu bếp của Vu gia không tồi, làm được các món chính mà ngày lễ ngày tết mới có, ăn đến miệng của hồ ly tinh cũng bóng nhẫy, chu mỏ reo lên: “Nhà các ngươi làm gà ăn ngon lắm, ta muốn ăn tiếp mười con.”



Vu Mã dùng chiếc đũa gõ nó, “Muốn ăn gà thì tự lên núi mà bắt, nơi này của ta không có nhiều mà cho ngươi đâu Hồ đại tiên.”

Hồ ly tinh nói một câu keo kiệt.

Vu Mã lạnh lùng cười một tiếng, “Đồ ăn ở đây là ta chiêu đãi Diệp cô nương, cũng không phải dùng để chiêu đãi hồ ly tinh ăn ké uống ké, nếu ngươi cảm thấy ngươi mạnh hơn Diệp cô nương, ngươi có thể tùy tiện đề nghị.”

Hồ ly tinh nào dám nói bản thân mạnh hơn hoạt thi chứ? Đó không phải là tìm chết sao.

Ăn cơm xong, sắc trời cũng tối hoàn toàn, Vu Mã dẫn Diệp Lạc cùng hồ ly tinh đi khách viện nghỉ tạm.

*Chú thích: Khách viện: sân viện để khách nhân nghỉ ngơi

Sau khi sắp xếp tốt cho Diệp Lạc, xác nhận không có việc gì, Vu Mã liền đi gặp tổ phụ.

Tổ phụ đứng ở trong viện, đối với gốc cây hoa sơn trà màu đỏ thở ngắn than dài, thần thái thêm nhiều mấy phần tang thương, Vu Mã không nhịn được có chút áy náy.

Tổ phụ đã ở tuổi này, hắn còn dẫn một hoạt thi trở về dọa lão nhân gia, đúng là bất hiếu.

Vu Tùng Nghiệp xua tay: “Thôi, số mệnh người Vu Môn chúng ta xưa nay đều không tốt, nếu không thành Vu Sơn hiện tại cũng sẽ không biến thành phế tích, thấy rõ là tốt.”

Ông hỏi ngược lại tôn tử về chuyện của Diệp Lạc.

Vu Mã nói: “Diệp cô nương sau khi tỉnh dậy, ký ức hoàn toàn biến mất, chuyện cũ năm xưa cũng không nhớ rõ.”

Vu Tùng Nghiệp không nghĩ tới chuyện là như thế, lúc sau nghĩ đến gì đó, có chút vui sướиɠ đi quanh tại chỗ, miệng lẩm bẩm, “Bút ký Vu Môn vẫn chưa ghi rõ hoạt thi sau khi tỉnh dậy có bị mất hết ký ức hay không? Hay nguyên nhân chính là vì nàng không nhớ được chuyện cũ năm xưa, không biết chính mình vì sao mà chết, cho nên cũng không có oán ghét, hành động không giống như hoạt thi hung ác khát máu trong truyền thuyết?”

Vu Mã gật đầu: “Tôn nhi đoán hẳn là như thế! Nhưng mà, tổ phụ, tôn nhi vẫn hy vọng ngài có thể hỗ trợ điều tra lúc sinh thời Diệp cô nương có lai lịch như thế nào.”

Vu Tùng Nghiệp thở dài, “Đây là chủ ý của ngươi, hay là của nàng?

“Nàng chưa nói, nhưng ta cảm thấy nàng rất muốn biết.” Vu Mã gãi đầu, “Tổ phụ, Diệp cô nương bị người ta vứt xác ở bãi tha ma, lúc ấy trên thi thể vẫn chưa thấy vết thương nào, nhưng móng tay nứt toạc, giống như cào vào mặt đất bị thương, chắc chắn trước khi chết đã từng trải qua việc cực kỳ thống khổ, khẳng định lúc chết cô ấy cực kỳ không cam nguyện, hoặc cực kỳ thống khổ.”

Ngậm oán mà chết, hoặc thống khổ mà chết, sau khi chết sẽ dễ dàng hóa thành oan hồn, ác quỷ hoặc lệ quỷ.

Nếu Diệp Lạc không biến thành hoạt thi, có lẽ bây giờ nàng không phải là một thi quỷ, mà chính là oan hồn, ác quỷ hoặc lệ quỷ.

Vu Tùng Nghiệp lại lần nữa thở dài, “Thôi, ta sẽ để những người hành tẩu bên ngoài của Vu Môn chú ý, điều tra lai lịch của nàng.”

Vu Mã có chút áy náy, “Tổ phụ, là tôn nhi tùy hứng.”

Hoạt thi không có ký ức, giống như là một đứa trẻ thiên chân vô tà, theo lý bọn họ nên thuận theo như vậy, toàn tâm toàn ý dạy dỗ nàng, phát triển nàng theo hướng tốt, mà không phải tìm về ký ức thống khổ của nàng lúc sinh thời, dễ dàng kích lên bản tính hung ác của nàng.

Nếu bản tính hung ác của hoạt thi nổi lên, liền không thể khống chế, hậu quả nghiêm trọng nhất chính là làm hại nhân gian, mang đến hạo kiếp cho nhân gian*.

*Chú thích: Tại họa lớn của nhân gian

Lần này Vu Mã trở lại tổ trạch của Phong Tường trấn Vu Môn, thật sự là vì có việc trong nhà.

Ngày hôm sau trở về, ngay lập tức hắn bị công việc quấn thân, thậm chí không rảnh chú ý Diệp Lạc.

Hơn nữa hắn biết tổ phụ đã lên tiếng, ở tổ trạch chắc hẳn không ai dám chậm trễ nàng, không giống như khi ở bên ngoài, một khắc không để ý nàng liền lo lắng bản tính hung ác của nàng nổi lên, làm chuyện gì đó đáng sợ.

Nơi này có toàn bộ người của Vu Môn nhìn.

Chờ hắn kết thúc công việc, cuối cùng có thời gian rảnh đi xem Diệp Lạc, phát hiện Diệp Lạc vậy mà không ở nhà.

Hỏi một loạt người hầu, mới biết được bọn tỷ muội của hắn dẫn Diệp Lạc ra cửa dạo phố, nghe nói mấy ngày nay, mỗi ngày các nàng đều đi ra ngoài.



Vu Mã: “……”

Vu Mã có chút không yên tâm, đang muốn ra cửa tìm, liền nhìn thấy đoàn người vô cùng náo nhiệt đã trở về.

Bọn tỷ muội của hắn vây quanh Diệp Lạc, cầm bao lớn bao nhỏ từ bên ngoài đi vào, một đám cô nương xinh đẹp, trẻ tuổi nói cười khanh khách, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, toà nhà trang trọng cổ xưa như được thổi thêm vài phần náo nhiệt vui sướиɠ.

Khi Vu Mã đến gần, nghe được các nàng tán gẫu về quần áo trang sức, son phấn, không khỏi có chút không thể tưởng tượng.

Chẳng lẽ đề tài của các cô nương luôn không thể tách rời mấy thứ này sao? Trần sư tỷ, tiểu sư muội giống nhau, tỷ muội trong nhà giống nhau, ngay cả hoạt thi cô nương cũng giống vậy.

“Ấy, đại ca bận xong rồi sao.” Vu Nhã hoạt bát chào hỏi.

Vu Mã ừ một tiếng, biết rõ còn cố hỏi: “Vừa rồi các ngươi tán gẫu về cái gì vậy?”

“Đương nhiên là tán gẫu về thứ huynh không có hứng thú .” Vu Nhã tùy ý vẫy tay về phía hắn, căn bản không muốn phản ứng vị huynh trưởng khó hiểu phong tình này, nói với Diệp Lạc, “Diệp tỷ tỷ, ngày mai ta lại đến tìm ngươi, chúng ta cùng đi vào trong núi săn thi quỷ.”

Diệp Lạc: “Được đó.”

Vu Mã: “!!!! Cái gì? Các ngươi muốn đi đâu?”

“Đi vào trong núi.” Vu Nhã trừng hắn một cái, “Chúng ta đều đã ước định xong, các ngươi nói có đúng hay không?”

Bọn tỷ muội của Vu Môn cười ha ha đáp lời, lôi kéo tay của Diệp Lạc, làm một bộ dáng “Chúng ta là thiên hạ đệ nhất tỷ muội tốt”.

Vu Mã vượt qua khϊếp sợ, phát hiện bản thân không thể lý giải tình bạn bè thân thiết của các cô nương, dễ dàng như vậy sao? Hay chỉ có Diệp Lạc mới dễ dàng? Giống như nàng có thể cùng bất kỳ nữ hài tử nào cũng có thể thân thiết, làm hắn có một loại ảo giác hoạt thi cố ý ngụy trang thành người, ẩn núp ở bên cạnh nhân loại để có thể hành động bất cứ lúc nào.

Chờ bọn tỷ muội rời đi, Vu Mã nhìn Diệp Lạc hỏi: “Diệp cô nương, chơi vui vẻ không?”

“Rất vui vẻ.” Diệp Lạc thần sắc đạm nhiên, “Các nàng nhiều tiền hơn ngươi, mua rất nhiều đồ vật cho ta.”

Vu Mã bị đả kích nghiêm trọng, có chút nói lắp: “Ta, ta chỉ là tiêu tiền nhiều chút, bình thường trong túi cũng không còn dư bao nhiêu tiền, nhưng ta sẽ nỗ lực kiếm tiền để cho ngươi mua quần áo trang sức.”

Diệp Lạc tùy ý mà ừm một tiếng, đi về phía khách viện.

Một con hồ ly lông đỏ nhắm mắt theo đuôi ở phía sau nàng.

Vu Mã bắt hồ ly tinh lại, nghi hoặc hỏi: “Một con hồ ly đực như ngươi, trà trộn vào các cô nương làm gì?”

“Hắc, ngươi không hiểu, cô nương mới thơm tho mềm mại.” Hồ ly tinh dáng vẻ lẳиɠ ɭơ.

Sắc mặt Vu Mã nháy mắt đen đi, bóp cổ hồ ly đực đi đến một bên, định dạy dỗ con hồ ly đực này.

Diệp Lạc đi vào khách viện, phát hiện một thân ảnh mơ hồ đứng ở trong hành lang u ám.

Đó là một nữ tử trang điểm tinh xảo, nàng ở dưới hành lang, sâu kín nhìn phía trước, trong phút chốc người đột nhiên biến mất tại chỗ, phảng phất giống như ảo cảnh mơ hồ.

Diệp Lạc cũng không thèm để ý, tuy rằng tổ trạch của Vu Môn bố trí trận pháp nghiêm ngặt, không nên xuất hiện quỷ mị, nhưng mà có thể có chút tồn tại đặc thù, nữ tử trang điểm tinh xảo vừa rồi cũng là như thế.

Chỉ là quá nửa đêm, Diệp Lạc bị tiếng khóc u u oán oán đánh thức, nhìn thấy nữ tử ngồi ở mép giường khóc thảm, có loại cảm giác muốn bóp chết nàng.

Mèo đen nhảy lên bả vai nàng, cái đuôi trượt qua trượt lại bên cổ nàng, làm bản tính hung ác đang dâng lên của nàng tự nhiên bị ép xuống.

Nàng thực ôn hoà mà nói: “Có chuyện liền nói, bằng không ta bóp chết ngươi!”

Nữ tử đang lớn tiếng tiếng khóc: “!!!”