Chương 10: TG1: Thế Thân (10)

Nhóm dịch: Phù Du

Diệp Lạc nhìn chằm chằm con mèo đen kia, ánh mắt xưa nay bình đạm hiện lên vài phần dao động.

Đuôi mèo đen bất giác quấn quanh hai chân trước, an tĩnh ngồi xổm ngồi ở chỗ kia, một bộ dáng vô cùng bình tĩnh, như thể vừa rồi “người” xòe móng vuốt đánh bay hồ ly lông đỏ không phải là nó vậy.

Diệp Lạc đối diện với cặp mắt phỉ thúy của mèo đen một lúc lâu, lần nữa duỗi tay ôm nó vào ngực, vuốt lông nó từ đầu tới đuôi một lần.

Mèo đen bình thường rất an tĩnh, trừ việc hay dùng ánh mắt chăm chú đánh giá nàng, còn lại đều cho ôm cho sờ thoải mái.

Nó an tĩnh ôn hòa đến mức hình như không biết giận, không giống một con mèo kiêu ngạo chút nào.

Nhưng mà, hình như Hồn Sử cũng không phải là một con mèo thật, đó chỉ là hóa thân để hành tẩu ở nhân gian, bởi vì người phàm thích coi mèo đen là sứ giả đến từ U Minh.

Lúc này, con hồ ly tinh kia lại bò từ ngoài vào, lần này nó vô cùng cẩn thận, một đôi mắt hồ ly nhút nhát sợ sệt, ngập nước mà nhìn Diệp Lạc.

Diệp Lạc và mèo đen cùng nhìn nó.

Hồ ly tinh nhút nhát sợ sệt mà nói: “Diệp cô nương, ngài có nhàm chán không? Có muốn xem ta biểu diễn tiết mục giải khuây không?”

Vu Mã đang đánh xe ở bên ngoài thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, con hồ ly này vì lấy lòng đại lão, vậy mà còn biết nịnh nọt đến mức chọc mù mắt người ta.

Diệp Lạc ừ một tiếng, nhìn con hồ ly lông xù lộn nhào, xoay vòng vòng, vặn eo lắc mông.

Trong lúc động tác của nó đang ngày càng mất hồn, lớp lông xù ở mông đang lắc đến nhiệt tình, hồ ly tinh lại lần nữa bị đá bay ra ngoài.

Vu Mã tiếp tục bị hồ ly tinh bay trúng người, thăm dò hỏi: “Diệp cô nương, làm sao vậy? Con hồ ly tinh này có làm gì không tốt sao?”

Diệp Lạc nhìn hồ ly tinh vừa bị móng vuốt mèo đen đá bay, nói: “Không có gì.”

Liên tục hai lần bị vô cớ đánh bay ra ngoài, hồ ly tinh cuối cùng cũng chấm dứt hành vi khoe mẽ lấy lòng trước mặt Diệp Lạc.

Thừa dịp ở ven đường nghỉ ngơi, hồ ly tinh hỏi Vu Mã: “Tiên sư, bên cạnh vị Diệp cô nương kia có phải có thứ gì đó vô hình không?”

“Sao ngươi biết?” Vu Mã hỏi.

Hồ ly tinh: “Hôm nay hai lần ta bị đánh bay ra ngoài, đều không phải là Diệp cô nương động thủ.”

Trên thực tế, vị Diệp cô nương sâu không lường được kia tính tình ngược lại khá tốt, chỉ cần không trêu chọc nàng, nàng cũng không dễ dàng tức giận, rất dễ ở chung.

Vu Mã nghe xong cũng có chút kỳ quái, theo lý thuyết Hồn Sử chính là sứ giả đến từ U Minh, chúng sinh ở trước mặt họ đều bình đẳng, họ cũng sẽ không dễ dàng hiện thân trước mặt thế nhân, thể hiện sự tồn tại của bản thân —— từ việc chỉ có mỗi Diệp Lạc có thể thấy họ là biết ngay.

Họ cũng sẽ không dễ dàng nhúng tay vào chuyện của nhân gian, họ để chúng sinh tự do tồn tại.

Cho nên họ cũng sẽ không quan tâm hồ ly tinh này làm gì, mặc kệ nó tốt hay xấu.

Vu Mã cẩn thận dò hỏi quá trình của hồ ly tinh, biết được nó ở trước mặt Diệp Lạc a dua, nhảy diễm vũ, vặn eo lắc mông, mặt không cảm xúc.

Rất tốt, đã hiểu.

Hồn sử muốn độ hoạt thi, sao có thể để hồ ly tinh dụ dỗ hoạt thi sinh ra du͙© vọиɠ phạm tội?

Hắn lời nói thấm thía với hồ ly tinh: “Sau này ở trước mặt Diệp cô nương ngươi đừng làm loại chuyện này nữa! Dù là hồ ly tinh, ngươi cũng phải là một con hồ ly tinh hiền lương đúng đắn, đừng biến hình tượng hồ ly tinh của mấy tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia thành sự thật, đó chỉ là những thư sinh nghèo khó thất bại, tự phóng túng theo da^ʍ ý của bản thân.”

Vẻ mặt hồ ly tinh ngơ ra.

Nó cùng lắm chỉ là nhảy múa lấy lòng đại lão, dù có lắc mông, nhưng bây giờ nó cũng chỉ là một con hồ ly lông xù đáng yêu mà thôi, ai có thể hiểu lầm cơ chứ?

Thế này cũng vô lý quá rồi?



Bởi vì mỗi lần gặp một bãi tha ma, Vu Mã đều phải dừng xe bận rộn một phen, nhặt xác, trấn thi, vốn dĩ lộ trình chỉ có ba ngày, hiện tại đã kéo dài tới sáu ngày.

Hơn nữa mỗi buổi tối, bọn họ đều sẽ vì vậy mà bỏ lỡ thành trấn, chỉ có thể cắm trại ở ngoài.

Sau đó, mỗi buổi tối đều sẽ bị tập kích.

Ngoại trừ đêm đầu tiên là con hồ ly tinh kia, đêm thứ hai xuất hiện chính là lệ quỷ ngàn năm, kéo bọn họ vào Quỷ Vực, đêm thứ ba là Quỷ Cổ Tử, mang một đám xác sống đến, làm Vu Mã và hồ ly sợ tới mức suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác……

Nhưng mà cho dù là thứ gì xuất hiện, đều bị Diệp Lạc dứt khoát lưu loát bóp chết.

Hồ ly tinh vốn dĩ đã chết qua một lần, suýt chút nữa oán khí tăng cao mà hóa thành yêu quỷ, nhìn thấy kết cục của lệ quỷ ngàn năm cùng Quỷ Cổ Tử đều hồn phi phách tán, lại cảm thấy bản thân rất may mắn, ít nhất đại lão lúc ấy chỉ là vặn gãy cổ nó, chứ không tiêu diệt cả hồn phách nó.

Đời này của Vu Mã chạy đến nhiều bãi tha ma như vậy, sờ soạng nhiều xác như vậy, tuy rằng gặp nguy hiểm cũng không ít, nhưng không có mấy khi gặp những chuyện kinh động tâm phách như mấy ngày nay.

Tuy rằng ở bên đại lão rất an toàn, nhưng những thứ tà ám đó cũng là do đại lão đưa tới mà.

Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Vu Môn lại ghi chú thận trọng về hoạt thi như vậy.

Hoạt thi không chỉ có võ lực vô địch, còn là niềm mơ ước cũng những thứ cực ác cực tà!

Đơn giản mà nói, hoạt thi đi qua nơi nào, những thứ tà ám quỷ quái của nơi đó sẽ chạy ra, trăm phương ngàn kế muốn cắn nuốt hoạt thi để tăng đạo hạnh, sau đó bị hoạt thi mặt không cảm xúc bóp chết.

Cuối cùng cũng đến trấn Phong Tường, trên gương mặt tiều tụy của Vu Mã và hồ ly tinh đều như trút được gánh nặng.

“Phía trước chính là trấn Phong Tường.” Vu Mã cao hứng nói: “Đi qua ngọn núi phía trước, chúng ta có thể tiến vào trấn.”

Hồ ly tinh ngồi xổm trên vai của hắn, thúc giục hắn mau vào trấn, sợ chậm một chút, sẽ không thể qua đêm trong trấn, buổi tối sẽ lại bị tà ám tập kích, nó thật sự không muốn trải qua những đêm kinh động tâm phách như vậy nữa đâu.

Trấn Phong Tường là một hương trấn nằm ở nơi vô cùng hẻo lánh, chỉ trèo đèo lội suối cũng mất một ngày, chờ đến lúc bọn họ tới nơi, đã là lúc chạng vạng.

Xe ngựa sau khi tiến vào trấn, liền nhắm hướng đông mà đi, đến khi thấy một đống kiến trúc nhà cửa dựa lưng vào núi mới dừng lại.

Phía sau các tòa nhà là một ngõ nhỏ u tĩnh, trong ngõ nhỏ này hình như chỉ có một ngôi nhà.

Sau khi gõ cửa, có một lão bộc ra mở cửa, nhìn thấy thiếu gia đã đi mấy năm không trở về, cao hứng đến mức kêu thành tiếng.

Vu Mã sai người cất xe ngựa, cùng với hồ ly lông đỏ ngồi trên vai, mang theo Diệp Lạc đi vào, tiện thể giới thiệu với nàng.

“Nơi này là tổ trạch của Vu Môn chúng ta, lúc trước lão tổ tông của Vu Môn làm giàu ở chính chỗ này, đi ra trấn Phong Tường, thành lập thành Vu Sơn ……”

Hồ ly tinh tò mò mà đánh giá hoàn cảnh ven đường, phát hiện nơi này có kiến trúc hơn một ngàn năm lịch sử, giữ lại rất nhiều dấu vết lịch sử .

Sống 500 năm, nó cũng đã trải qua thời đại hưng thịnh của Vu Môn.

Đáng tiếc lúc ấy nó chỉ là một con hồ ly mới có ý thức, đạo hạnh kém cỏi, không dám tùy tiện rời khỏi núi rừng tiến vào thành trấn của con người, vẫn chưa có may mắn nhìn thấy người của Vu Môn, Vu Mã là người của Vu Môn đầu tiên nó thấy.

Hiện tại đương gia lão tổ của Vu Môn là Vu Tùng Nghiệp, là tổ phụ của Vu Mã .

Vu Mã mang theo hồ ly tinh và Diệp Lạc đi vào một chính đường, Vu Tùng Nghiệp biết được tôn nhi trở về, còn mang theo bằng hữu đến, liền mang theo hai nhi tử, nhi tức và mấy tôn nhi đến tiếp khách.

“Tổ phụ, cha, mẹ, nhị thúc, nhị thẩm, con đã trở về.”

Vu Mã dập đầu vấn an với các trưởng bối, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn bọn họ, mấy năm chưa về nhà, hắn rất nhớ mọi người.

Mọi người nhìn thấy hắn thì rất vui, cha mẹ hắn cũng rưng rưng nước mắt, không được nhịn được mà đánh giá hắn, khi biết tin nhi tử trở về, lại còn mang theo một cô nương, càng thêm cao hứng.

—— đến nỗi khi nhìn thấy hồ ly tinh ngồi trên vai con trai, bọn họ cũng quyết định làm lơ.



Cha mẹ Vu Mã đánh giá Diệp Lạc, thật là càng nhìn càng vừa lòng.

Nhi tử của bọn họ năm nay đã hơn hai mươi tuổi, nếu như còn ở trấn Phong Tường, hài tử có khi đã biết đi mua nước tương rồi.

Cô nương này da trắng mặt đẹp, giữa trán còn có một vết chu sa đỏ như máu khiến nàng kinh diễm cực kỳ, xinh đẹp hiếm có trên thế gian.

Chỉ có Vu Tùng Nghiệp, lúc đầu mang theo khuôn mặt mỉm cười, cho đến khi ánh mắt đầu tiên chạm vào Diệp Lạc, thần sắc đại biến, cả người cứng đờ mà ngồi một chỗ, mồ hôi lạnh chảy ra.

Có lẽ đối với người khác trên trán nàng chỉ là một vết chu sa đỏ, nhưng ông biết đó chính là chu sa máu, là chu sa máu dùng để trấn thi của Vu Môn.

Chu sa máu tan khi gặp xác chết, đọng lại khi gặp hoạt thi.

Đây là tiêu chí của hoạt thi.

“Lão tổ tông, ngài làm sao vậy?” Có người phát hiện ông khác thường, lo lắng hỏi.

Vu Tùng Nghiệp nhìn nữ tử đứng sau lưng nhi tôn của mình, trong lòng nàng đang ôm cái gì đó, trong mắt người khác, giống như ôm một khối không khí, không tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.

Da mặt ông co giật một chút, rồi nở một nụ cười cứng đờ, tìm cớ đuổi mọi người đi.

Mọi người đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng với uy nghiêm của lão tổ xưa nay, mọi người không dám cãi lại mệnh lệnh, lo lắng liếc mắt nhìn Vu Mã một cái, rồi đi xuống.

Chờ mọi người rời đi hết, hiện trường chỉ còn lại mấy người là Vu Tùng Nghiệp, Vu Mã và Diệp Lạc.

Vu Tùng Nghiệp da mặt giật giật, đi thẳng vào vấn đề hỏi:

“Vị này…… Cô nương này là thế nào?” Làm trò trước mặt nàng, ông cũng không dám gọi nàng là “Hoạt thi”.

Vu Mã vừa nghe, liền biết tổ phụ đã nhận ra thân phận của Diệp Lạc.

Hắn nói chuyện gặp Diệp Lạc ở bãi tha ma của trấn Ngũ Liễu, hồ ly tinh sợ tới mức thiếu chút nữa rớt từ bả vai hắn xuống đất.

Vậy mà nó lại mơ ước một cỗ hoạt thi? Chẳng trách lệ quỷ ngàn năm, Quỷ Cổ Tử gì đó, đều bị nàng nhẹ nhàng bóp chết, nó có thể tồn tại đúng thật là may mắn……

Sau khi Vu Tùng Nghiệp nghe xong, thầm thở dài, chỉ có thể nói một tiếng là thời, là mệnh.

Ông đưa tôn nhi đi học nghệ ở Thanh Vân tông, cũng là muốn tìm con đường ra cho Vu Môn, đâu biết tôn nhi vậy mà trong lúc vô tình tìm ra một cỗ hoạt thi, hoạt thi xuất thế, nhân gian tất có nạn kiếp.

Vu Tùng Nghiệp mới vừa ai thán, liền nghe thấy tôn nhi của ông nói, vị hoạt thi cô nương này tự có ý thức, không chỉ không chủ động đả thương người, mà còn cứu người, hắn đã được nàng cứu rất nhiều lần……

Nghe những mạo hiểm tôn nhi trải qua trên đường đi tới đây, sự tuyệt vọng trong lòng Vu Tùng Nghiệp lập tức lung lay.

Đây gọi là thấy đường sống nơi tuyệt cảnh sao?

Diệp Lạc ngồi ở một bên, nghe này tổ tôn ngươi một lời ta một chữ thảo luận về“Hoạt thi” từ bút ký của Vu Môn ghi lại, đột nhiên mở miệng: “Ta đói bụng.”

Vu Mã giật mình, lập tức nói: “Tổ phụ, đã đến giờ cơm chiều, có thể ăn cơm được chưa ạ?”

Vẻ mặt Vu Tùng Nghiệp nghệch ra: “Ăn cơm?”

“Đúng vậy, Diệp cô nương mỗi ngày đều ăn đủ ba bữa cơm, kêu đầu bếp làm nhiều món ngon một chút, không thể tùy tiện có lệ.”

Vu Mã giới thiệu: “Có món tương giò và thịt kho tàu hay không? Diệp cô nương, Vu Môn chúng tôi chuyên môn làm thần yến, uy danh từng vang khắp đại lục Vũ Châu, ngài cũng có thể nếm thử.”

Vu Tùng Nghiệp lại nghệch mặt ra, thần yến chỉ có lễ tết mới có thể làm, hôm nay không lễ cũng không tết, ăn thần yến cái gì?

Nhưng nhìn thấy chu sa máu nằm trên trán hoạt thi, khí thế của ông lập tức xìu xuống.

Nếu có thể giúp hoạt thi bảo trì lý trí, không tùy tiện nổi lên hung tính, đừng nói làm thần yến, cho dù có ăn thịt thần tiên, bọn họ cũng nguyện ý làm cho nàng.