Chương 12: TG 1: Thế thân (12)

Có thể là lời uy hϊếp này quá cường hãn, nữ tử không khóc thút thít nữa, dùng một đôi mắt ai oán mềm mại nhìn nàng.

Đáng tiếc hoạt thi lãnh khốc vô tình, dù cho nàng có ở trước mặt khóc tới chết, sắc mặt cũng sẽ không thay đổi một phân nào.

Càng không cần phải nói nữ tử này chỉ là một quỷ hồn chỉ có hai hồn sáu phách, thiếu một hồn một phách, không có lực sát thương, nếu không phải nàng chạy đến mép giường của cô khóc, có lẽ Diệp Lạc cũng sẽ không liếc nhìn nàng một cái.

Nữ quỷ nhìn ra Diệp Lạc cũng không phải loại người có thể ở chung, không dám làm mặt khác, bay về phía cửa, một bên bay, một bên dùng ánh mắt thúc giục nàng đi theo.

Diệp Lạc: “Không đi, ta muốn đi ngủ.”

Nàng quay về giường nằm, đem mèo đen ôm vào trong ngực, kéo chăn đắp lên người rồi tiếp tục ngủ.

Nữ quỷ: “……”

Nữ quỷ lại bay trở về, cách giường xa nửa trượng, che tay áo ô ô khóc lên.

Diệp Lạc lạnh mặt, xoay người xuống giường muốn bóp nữ quỷ này hồn phi phách tán, đuôi của mèo đen kịp thời quấn cổ nàng lại, đem hung lệ đang dâng lên trong lòng nàng áp xuống một chút.

Nàng nhìn thoáng qua mèo đen trên vai, nhận ra được hắn không muốn mình gϊếŧ quỷ.

“Được rồi, dẫn đường đi.” Nàng lạnh mặt nói, đem mèo đen ôm vào trong lòng dùng sức vuốt vài cái, cuối cùng cũng tâm bình khí hòa.

Lúc này nữ quỷ mới ngừng tiếng khóc, bay về phía trước dẫn đường.

Khách viện nằm ở một góc Đông Bắc ở tổ trạch của Vu Môn, hoa cỏ xanh um, ám ảnh lay động, như thể cất giấu vô số quỷ quái.

Cách trăm trượng dưới hành lang treo một hàng đèn l*иg màu đỏ, ánh sáng đèn l*иg cũng không sáng lắm, nhưng những thứ tà ám không phải người cũng không dựa vào ánh sáng để nhìn đường, Diệp Lạc cùng nữ quỷ đi như giẫm trên đất bằng.

Nữ quỷ xuyên qua hành lang dài sâu thẳm quanh co, đi về phía cấm địa ở tổ trạch Vu Môn.

Mấy ngày nay, Diệp Lạc cùng các cô nương Vu Môn ở với nhau thân thiết, được các nàng dẫn dắt, đã vô cùng quen thuộc với tổ trạch Vu Môn, rất nhanh đã nhận ra được nữ quỷ này muốn mang nàng đi đến chỗ nào.

Khi sắp tới gần cấm địa, một tiếng quát vang lên: “Ai đó?!”

Nữ quỷ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Mấy tên thị vệ y phục nghiêm trang, phóng tới như gió, nhìn Diệp Lạc mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc dài rối tung, giống nữ quỷ đi tới từ sâu trong Hoa Mộc, không nhịn được trầm mặc một chút.

Bọn họ là thị vệ bảo hộ cấm địa tổ trạch.

Một người thị vệ trung niên đi tới, cung kính hành lễ, “Thì ra là lão tổ tông, ngài tới nơi này làm cái gì?

Thanh niên thị vệ còn lại nghe được đầu lĩnh của bọn họ nói câu “Lão tổ tông”, khóe miệng run rẩy, nhìn chằm chằm vào gương mặt cho dù ở trong bóng đêm cũng không che giấu được sự xinh đẹp trẻ trung của Diệp Lạc, thật sự không kêu nổi ba chữ “Lão tổ tông”.

Bởi vì có lão tổ Vu Môn lên tiếng, cho nên người Vu Môn thuận theo tự nhiên đem Diệp Lạc trở thành “Lão tổ tông”, gặp mặt cũng trực tiếp gọi một tiếng “Lão tổ tông”.

Diệp Lạc thành thật nói: “Một nữ quỷ dẫn ta tới.”

Thần sắc thị vệ trung niên hơi nghiêm lại, suy nghĩ xoay một vòng, trên mặt quan tâm nói: “Lão tổ tông ngài không có việc gì chứ?” Thấy nàng lắc đầu, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Xin lỗi, quấy rầy lão tổ tông nghỉ ngơi, sắc trời còn chưa sáng, để thuộc hạ đưa ngài trở về nghỉ ngơi.”

Diệp Lạc tùy ý gật đầu, xoay người rời đi.

Thị vệ trung niên thấy nàng không có ý muốn xông vào cấm địa, thần sắc càng thả lỏng, cảm thấy vị lão tổ tông này khá dễ nói chuyện.

Thị vệ trung niên tự mình đưa Diệp Lạc về khách viện, nhìn nàng bước vào phòng nghỉ dành cho khách, sắc mặt của hắn trở nên có chút khó coi.

Bất chấp sắc trời còn chưa sáng, hắn trực tiếp đi tìm lão tổ.



Vu Tùng Nghiệp mới vừa nghỉ ngơi không lâu, nghe nói việc này, sợ tới mức cơn buồn ngủ bay sạch, trên mặt không biết thể hiện thần sắc gì cho tốt.

Thị vệ trung niên lo lắng nói: “Lão tổ, có thiết kế thiên la mười tám trận trong tổ trạch, trận này có thể ngăn cách bất luận tà ám quỷ quái tiến vào tổ trạch, làm sao mà xuất hiện một nữ quỷ?”

Hắn lo lắng có phải trận pháp tổ trạch của bọn họ xảy ra vấn đề hay không.

Nhưng mà hắn không biết, tà ám đáng sợ nhất thế gian này đã sớm tiến vào tổ trạch Vu Môn, thậm chí còn sống trong tổ trạch mấy ngày, thiên la mười tám trận với nàng là vô dụng.

Cũng là vì như thế, đến nay ngoại trừ Vu Tùng Nghiệp cùng Vu Mã, không ai biết được thân phận thật sự của Diệp Lạc.

Vu Tùng Nghiệp thở dài: “Hôm qua ta cùng Vu Mã mới vừa kiểm tra trận pháp, trận pháp tổ trạch không có vấn đề gì. Nếu ta không đoán sai, nữ quỷ kia chắc là từ cấm địa đi ra.”

Trung niên thị vệ kinh hãi, “Cấm địa đã xảy ra chuyện?”

Vu Tùng Nghiệp gật đầu, “Tai hoạ ngầm ở cấm địa vẫn chưa biến mất, mấy năm gần đây ngày càng nghiêm trọng, lần này Vu Mã trở về, chính là vì…… Việc này ngươi chớ có nói ra ngoài, đỡ phải làm đệ tử trong môn kinh hoảng.”

Khuôn mặt của thị vệ trung niên trầm xuống, gật đầu, hiểu rõ dụng ý của lão tổ.

“Mấy ngày này làm phiền ngươi nhìn chằm chằm cấm địa, nếu Diệp cô nương tới gần cấm địa, ngươi lập tức cử người lại đây báo cho ta cùng Vu Mã biết, ngàn vạn đừng để cho nàng tiến vào cấm địa.”

Thị vệ trung niên đáp một tiếng, nhìn lão tổ muốn nói lại thôi.

Vu Tùng Nghiệp không muốn giải thích nhiều, xua tay về phía hắn: “Được rồi, đi xuống đi.”

Sau hừng đông, từ quản gia, Vu Mã biết được tối hôm qua Diệp Lạc bị một nữ quỷ dẫn đến cấm địa, sợ tới mức hồn muốn bay ra khỏi miệng.

Nhìn thấy Diệp Lạc, hắn thật cẩn thận hỏi: “Tối hôm qua ngài cùng nữ quỷ kia đi đâu?”

“Nàng khóc làm ta khó chịu.” Diệp Lạc trả lời một câu.

Vu Mã: “…… Vậy ngài lấp kín miệng nàng không phải được rồi sao?”

Diệp Lạc không để ý đến hắn, cũng không định nói cho hắn, bởi vì mèo đen không cho nàng tùy tiện gϊếŧ quỷ, cho nên mới không gϊếŧ.

Sau khi ăn đồ ăn sáng mà đầu bếp tổ trạch tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng, Diệp Lạc chuẩn bị cùng các nữ hài tử ở Vu Môn vào núi săn thi quỷ.

Săn thi quỷ là một loại rèn luyện hằng ngày của đệ tử tu hành ở Vu Môn, đã là tu hành, cũng là trừ hại, nếu không một khi mặc kệ thi quỷ lan tràn, chúng nó sẽ tụ tập lại, công kích nhân loại ở thôn trấn thành thị.

“Đêm nay các ngươi trở về không?” Vu Mã dò hỏi.

“Không trở về.” Vu Nhã sửa sang lại bọc hành lý, “Chúng ta muốn vào núi ba ngày, huynh yên tâm, chúng ta đông người, có đủ kinh nghiệm, sẽ không có việc gì.”

Cái gì?!! Muốn vào núi ba ngày?

Đừng nói Vu Mã, ngay cả hồ ly tinh định đi theo các cô nương này vào núi cũng có chút lùi bước.

“Cái này, các ngươi vẫn nên đi sớm về sớm, trở về trong đêm đi.” Vu Mã khuyên nhủ.

“Như vậy quá vội vàng, săn không được bao nhiêu thi quỷ.” Vu Nhã nói, “Chúng ta còn định đến thành trấn bên cạnh nhìn xem, nếu có thi quỷ, cũng thuận đường giải quyết luôn.”

“Nhưng để Diệp cô nương đi theo các ngươi cùng nhau ăn ngủ ngoài trời, dù sao cũng không tốt lắm.”

“Có cái gì không tốt? Đừng xem thường Diệp tỷ tỷ, nàng rất lợi hại.” Vu Nhã bất mãn trừng mắt nhìn đại ca, “Tổ phụ nói, nàng chính là lão tổ tông của chúng ta đó.”

Vu Mã: “……” Các ngươi thật sự đem nàng trở thành lão tổ tông?!



Vu Mã khuyên không được, đành phải thu thập hành lý, cùng đi theo bọn tỷ muội ra ngoài.

Lỡ như thật sự phát sinh ra chuyện gì, hắn cũng có thể hỗ trợ yểm hộ một chút.

Hồ ly tinh ngồi xổm trên bả vai của hắn, có chút uể oải, chỉ cần nghĩ đến phải cắm trại dã ngoại lần nữa, nó liền không vui nổi, mặt ủ mày ê giống như Vu Mã.

So sánh với bọn hắn thì các cô nương ai cũng thần thái sáng láng, ăn mặc nhanh nhẹn trang phục nghiêm trang, phong tư hiên ngang xuất phát.

Trấn Phong Tường ở giữa dãy núi, núi rừng nhiều, âm khí thịnh, che giấu tà ám tinh quái cũng nhiều, thi quỷ lại càng không ít.

Nếu một đoạn thời gian không vào núi diệt sạch, âm khí ở nơi nào đó trong núi tụ tập, rất nhanh sẽ biến thành sào huyệt thi quỷ, có thể ra đời một thi khôi cường đại.

Có thi khôi lãnh đạo đàn thi quỷ, uy hϊếp đối với nhân loại ở thành trấn càng lớn hơn.

Nhân số lần này đi ra ngoài là gần hai mươi, dẫn đầu chính là Vu Vân, là tỷ muội cùng tộc của Vu Mã.

Vu Vân là một cô nương có tính cách trầm ổn kiên nghị, tu hành gần 30 năm, dùng Vu Môn thuật pháp vô cùng thành thạo, đã có thể một mình đảm đương một cõi. Nếu không phải vì huấn luyện đệ đệ muội muội

phía dưới, chắc nàng đã sớm rời khỏi trấn Phong Tường, ra bên ngoài trảm yêu trừ ma, vì dân trừ hại.

Sau khi vào núi, Vu Vân bắt đầu phân tổ đâu vào đấy, để cho bọn họ tách ra hành động, sau khi trời tối đến sơn cốc bên kia tập hợp.

Vu Mã, Diệp Lạc cùng Vu Nhã, hồ ly tinh ở cùng một tổ.

Vu Nhã nói với Diệp Lạc: “Diệp tỷ tỷ, ngươi cùng đi săn thi quỷ không? Ta có vũ khí ở đây, muốn ta dạy cho ngươi hay không?”

Tiểu cô nương chuẩn bị một cây kiếm gỗ đào cho Diệp Lạc, một chồng hoàng phù, một chủy thủ có màu đỏ như máu, một cây cung Vô Huyền, rất nhiệt tình mà chỉ Diệp Lạc cách sử dụng những vũ khí này.

Nếu lão tổ nói nàng là lão tổ tông của Vu Môn, hẳn là có thể sử dụng những thứ này.

Vu Mã cùng hồ ly tinh yên lặng nhìn các nàng, thật đúng là một người dám dạy, một người dám học!

Nhìn thấy Diệp Lạc cầm kiếm gỗ đào, vung kiếm cũng ra hình ra dạng, Vu Mã cùng hồ ly tinh đều cảm thấy có chút không thể tin được: Kiếm gỗ đào trừ tà bị một tà ám cầm ở trong tay gϊếŧ thi quỷ……eo ôi.

Càng không thể tin được chính là, khi thi quỷ xuất hiện, Diệp Lạc thật sự lấy kiếm gỗ đào thọc chết thi quỷ.

Nhưng tư thế thọc thi quỷ, rất giống trẻ con chọc tổ ong vò vẽ.

“Diệp tỷ tỷ giỏi quá!” Vu Nhã cổ vũ nói: “Bây giờ ngươi còn có chút lạ lẫm, sau này luyện nhiều chút, chờ ngươi quen thuộc kiếm pháp sẽ gϊếŧ được càng nhanh.”

Vu Mã thầm nghĩ, đối với hoạt thi mà nói, thân thể của nàng chính là vũ khí, ngược lại kiếm chính là trói buộc.

Diệp Lạc cười với nàng: “Ừm, ta sẽ nỗ lực.”

Vu Nhã cũng rất vui vẻ, có một loại cảm giác sư phó truyền đạo gặp được đệ tử tốt, hận không thể dốc túi dạy dỗ, đem toàn bộ bản thân đưa hết cho nàng.

Qua một ngày, Diệp Lạc đã có thể ra hình ra dạng dùng kiếm gỗ đào đánh chết thi quỷ.

Nàng đã học xong cơ bản của “Thiên tinh kiếm pháp” của Vu Môn.

Tà ám học kiếm pháp trừ tà của Vu Môn, chuyện này nghe cứ cảm thấy rất kỳ quái thế nào đó?

Sắc trời dần dần tối xuống, bọn họ đi vào sơn cốc tập hợp, cùng đệ tử khác của Vu Môn hội hợp.

Vu Mã cùng hồ ly tinh nhìn chằm chằm không trung tối đen từng chút một, chỉ cảm thấy xung quanh từng trận âm phong, có gì đó đáng sợ muốn tới đây.

Trời tối, có bia ngắm hoạt thi thật sự rất đáng sợ!