Chương 12: Danh sách

Sao đột nhiên lại xuất hiện danh sách các thực tập sinh trao đổi? Chung Ý choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vu Miểu đem danh sách đặt trước mặt cậu, Chung Ý cúi đầu nhìn, bên trên ghi tên của cậu cùng hai thực tập sinh khác nữa.

Chung Ý không hiểu, ngước mắt nhìn Vu Miểu.

“Đây là cái gì?”

Vu Miểu nhìn cậu một cái, thở dài nói:

“Không biết vì sao năm nay tập đoàn Hải Thị đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn trao đổi trực tập sinh với công ty chúng ta, nói là muốn học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”

Vậy vì sao lại có tên câu? Chung Ý vẫn không hiểu.

“Đây là do lãnh đạo họp thảo luận rồi đưa ra, danh sách vừa đưa ra liền bảo chị đi thông báo cho cậu.”

“Chị Vu, em đi ra ngoài trước.” Chung Ý muốn tìm người hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Vu Miểu gật đầu, để cậu đi ra ngoài.

Chung Ý đi đến phòng làm việc của Chung Ninh, thấy cửa đang đóng, liền vươn tay gõ cửa.

Bên trong, Chung Ninh đang nói chuyện gì đó với Ngô Cường, ngữ khí rất vui vẻ.

“Vậy cũng được, có thể tiếp tục tiến hành ……”

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa truyền đến cắt ngang hai người, Chung Ninh không kiên nhẫn để Ngô Cường ra ngoài trước.

“Trở về trước đi, thuận tiện mở cửa giúp tôi.”

“Được.”

Ngô Cường mở cửa ra, vừa hay đối diện Chung Ninh.

“Vậy, Tôi……” Lời còn chưa nói hết, Chung Ý đã trực tiếp lướt qua đi về phía Chung Ninh, thuận tay đóng cửa lại.

“Rầm.” Là tiếng đóng cửa.

“?”

Ngô Cường đứng ở bên ngoài, nắm chặt tay thành hình nắm đấm, hết lần này đến lần khác nhận lấy bực bội từ Chung Ý, bản thân cũng không mặt dày đến nỗi lúc nào cũng dán vào, dù sao cũng chỉ là nhân viên quèn, lúc đầu thấy cậu học hỏi mới làm quen, bây giờ chỉ cần giữ chặt cái đùi lớn là Chung Ninh

Ngô Cương nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, đè tức giận trong lòng xuống, quay đầu rời đi.

“Vì sao hả? Vì sao trên danh sách lại có tên của tôi” Chung Ý nhìn người trước mặt, lạnh lùng hỏi.

“Anh ưu tú xuất sắc như vậy, em cũng không thể làm gì được. Các chú trong ban quản trị đều thấy anh có tài năng, đi trao đổi sẽ học được nhiều điều mới, có lợi cho sự phát triển của công ty.” Chung Ninh cười cười nhìn Chung Ý, biểu cảm vô tôi.

Chung Ý có tên trong danh sách, nhất định là do cậu ta giở trò, gần đây Chung Ý đang âm thầm điều tra chuyện trong công ty, cậu ta cũng biết. Có một vài chuyện cậu ta vẫn chưa che dấu xong, phải nghĩ biện pháp để anh rời khỏi công ty trước.

Đúng lúc tập đoàn Hải thị lại đưa ra yêu cầu này, vừa hay đúng ý cậu ta.

Trong cuộc họp——

“Lần này không rõ vì sao Hải Trường Vũ lại đưa ra yêu cầu này, đột nhiên muốn trao đổi thực tập sinh? Tôi muốn xem xem rốt cuộc cậu ta định làm gì, xem thực tập sinh năm nay, rồi chọn ra mấy người vậy.” Người trong ban quản trị lên tiếng.

“Chọn 3 người này trước.”

“Không được, lần trao đổi này, cháu đề nghị để Chung Ý đi, anh ấy có tài năng, đúng lúc có thể thể hiện năng lực của công ty chúng ta cho bọn họ biết.” Chung Ninh lên tiếng.

“Nhưng mà……”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Một người đàn ông trung niên lên tiếng.

“Vẫn là bác Trần hiểu lý lẽ.” Chung Ninh nhìn người đàn ông trung niên, trong mắt tràn đầy đắc ý.

Chung Ý trong lòng cười, nhưng ngoài mặt lại giả vờ bất lực.

“Anh, anh biết không, mấy lão già đó vừa cố chấp vừa khó bảo, em không thuyết phục được bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng không biết thân phận của anh, nếu như tiết lộ thân phận, có lẽ sẽ không tiện cho quá trình điều tra của anh.” Chung Ninh nhướng mày nhìn về phía Chung Ý, ám chỉ chuyện tốt của cậu ta vẫn chưa làm xong.

Chung Ý nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của cậu ta, không nói cái gì, nhìn cậu ta một cái, rồi xoay người ra ngoài.

“Ha ha ha……”

Đóng cửa lại, tiếng cười tự mãn cùng suy nghĩ xấu xa trong lòng đã bị che dấu sau cánh cửa.

Trao đổi thực tập sinh, thật sự rất nực cười, nhưng mà Chung Ninh sốt sắng đem mình đi trao đổi như vậy, sợ là muốn che dấu chuyện gì đó.

Được thôi, cậu còn đang sợ hồ ly không nòi đuôi đây.

Chung Ý trở về phòng làm việc, nhìn thấy Vu Miểu nói:

“Em đồng ý rồi. ”

Nói xong ngồi xuống dựa lưng vào ghế, được thôi, cậu ngược lại muốn nhìn xem, con hồ ly Chung Ninh rốt cuộc dấu chuyện gì.