Chương 11: Trao đổi

"Bình bịch" Chung Ninh bước vào, tàn bạo đóng sầm cửa lại, ném văn kiện đi, ngã mạnh vào trong ghế, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra.

Tức chết rồi, lần này bày ra kế hoạch, vốn nghĩ muốn thể hiện một phen năng lực của mình trước mấy lão già kia, chứng minh bản thân cũng không kém, kết quả tất cả nổi bật đều bị Chung Ý đoạt đi.

Chung Ninh nghĩ đến việc Chung Ý hăm hở trong cuộc họp, mọi người khi nhìn thấy cậu thì tán thưởng, mà đối đãi với cậu ta lại dùng ánh mắt như nhìn thấy rác rưởi, cậu ta lại càng tức giận.

Đem tất cả mọi thứ trên bàn hung hăng quét xuống vẫn không thể giải mối hận trong lòng.

"Nhịn đi, Chung Ninh." Sau khi phát tiết, hòa hoãn bớt cơn tức giận, cậu ta bắt đầu an ủi chính mình.

"Thùng thùng..." Đột nhiên bên ngoài vang lên một trận tiếng đập cửa.

"Vào đi." Chung Ninh bình phục lại tâm tình, kêu người bên ngoài tiến vào.

Ngô Cường chậm rãi mở cửa, nhìn thấy đống hỗn độn trong phòng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không nói gì thêm, chỉ nhắc tới chút chuyện của Chung Ý.

"Chung tổng, mấy ngày nay anh phát hiện ra một việc." Ngô Cường biết Chung Ninh không quen nhìn Chung Ý, muốn đem chuyện vô tình phát hiện trong mấy ngày qua nói cho cậu ta, giúp cậu ta tiêu bớt tức giận nhân tiện nịnh bợ.

"Chuyện gì?"

"Anh phát hiện mấy ngày nay Chung Ý đã nhiều lần lên một chiếc xe sang trọng, không chỉ tôi, những người khác cũng thấy. Dựa theo điều kiện của Chung Ý, ngay cả lái cậu ta cũng không thể." Ngô Cường mở miệng nói.

"Vì sao thế" Chung Ninh không kiên nhẫn mở miệng, xe của Chung Ý đều ở nhà, hiện tại cậu đang giấu diếm thân phận, đương nhiên sẽ không thể lái.

"Bọn anh đoán cậu ta đang cặp kè với kẻ có tiền nào đó." Ngô Cường tự tin tràn đầy mở miệng nói, trong lòng còn âm thầm vì sự thông minh tài trí của mình mà gật gật đầu.

"?" Chung trữ nghe thấy thế, trực tiếp bị sự ngu xuẩn của mấy người này chọc cười, vừa định mắng mấy người này đần độn, mới vừa hé miệng lại nghẹn trở về. Nghĩ lại, cho Chung Ý thêm chút phiền toái cũng không sao.

"Tốt lắm, tôi biết rồi, đi xuống đi." Chung Ninh hướng Ngô Cường khoát tay, để anh ta rời đi trước.

Loại chuyện này chỉ cần bản thân thêm chút chất xúc tác, đến lúc đó ba người trở thành hổ*, Chung Ý lại không muốn bại lộ thân phận, có khi lại khiến cậu ta phiền não, Chung Ninh trong lòng hạ quyết tâm.

-- đường phân cách tích tích --

Mấy người Chung Ý vẫn đang tụ tập ở bên ngoài, bất quá lần này Chung Ý cũng không dám uống rượu nữa, sợ đến lúc đó lại có một Hải Trường Vũ tới đón cậu, nhưng thật không dễ dàng gì, đã thiếu anh rất nhiều nhân tình rồi, thật không biết làm sao mỗi lần anh đều có thể nhận ra cậu.

Sao gần đây vẫn luôn suy nghĩ đến Hải Trường Vũ thế nhỉ? Chung Ý ở trong lòng phỉ nhổ.

"Đến đến đến, mọi người cùng nhau chúc mừng một chút." Không đợi Chung Ý tiếp tục suy nghĩ, Vu Miểu liền lôi kéo Chung Ý đứng lên, đi theo mọi người cùng nhau cụng ly.

"Tương lai lại tiếp tục cố lên!" Ly mọi người mọi người cụng vào nhau, Chung Ý có chút chân thật cảm nhận được sự ấm áp khi cùng mọi người cùng nhau phấn đấu, loại cảm giác này, kiếp trước cậu chưa bao giờ trải nghiệm qua.

Trước kia, ăn uống linh đình, thanh sắc lui tới, tất cả mọi người đều là bộ dáng miệng nam mô bụng bồ dao găm.

Trong cuộc sống sau này, Chung Ý làm từng bước, trong khi hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, đã lặng lẽ khống chế sự phát triển của nhân tài công ty đuổi kịp xu thế, cũng dần biết một chút tin tức hữu ích.

"Cái gì, đây là lần đầu tiên, hai nhà không phải bất hòa sao?" m thanh thảo luận bên ngoài vang lên liên tiếp, so với bình thường lớn hơn rất nhiều.

Chung Ý ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vu Miểu đang đi vào, mặt sắc mặt cô có chút cổ quái, đối với Chung Ý nói:

"Tiểu Chung, lần này trên danh sách trao đổi thực tập sinh với tập đoàn Hải thị, có tên của cậu."

Cái gì vậy?