Chương 36: Sen trắng

(*Sen trắng: chỉ những người bề ngoài thuần khiết, ngây thơ, vô hại, nhưng bên trong lại tính toán đa mưu.)

Ồn ồn ào ào cuối cùng cũng đến giờ tan học.

Lâm Hiểu đi về phía của Lâm Nhuế nói rất nhiệt tình: “Chị, buổi tối tài xế sẽ không đến đón chị, chị ngồi xe của em về nhé?”

Lệ Đào ở bên cạnh nhìn Lâm Nhuế hỏi: “Hôm nay cậu không lái xe đến sao?”

“Không có.”

Lệ Đào tưởng rằng Lâm Nhuế đối với việc lái xe có bóng đen tâm lý cậu vô cùng ánh náy.

Vả lại hai người tối nay dự định đến nơi xảy ra tai nạn để xem thử.

Cậu ta trực tiếp nói: “Vậy cậu ngồi xe của tôi đi, tôi đưa cậu về nhà.”

“Được.” Lâm Hiểu cứ như vậy bị lơ đẹp.

Cô ta nghiến răng hơi sợ sệt nhìn Lệ Đào, sau đó nói nhỏ với Lâm Nhuế: “Chị, sao chị lại đi với anh ta…bà nội sẽ không vui đâu.”

Lệ Đào biết Lâm Nhuế luôn đối xử với cô em của mẹ kế này rất tốt.

Nhưng tính của anh ta rất nóng.

Vừa nghe Lâm Hiểu nói lập tức không vui.

Lệ Đào cười lạnh: “Lâm Hiểu, phạm vi quản lý của cô cũng rộng nhỉ, tôi nhớ là bà nội Lâm cũng đâu phải bà nội ruột của cô?”

Lâm Hiểu sợ Lệ Đào, biết cậu ta là con nhà giàu, không dám nói gì.

Nhưng trước đây mỗi lần Lệ Đào ăn hϊếp cô ta, Lâm Nhuế đều giúp cô ra mặt.

Còn lần này…..

Lâm Hiểu sợ sệt nhìn Lâm Nhuế, phát hiện đối phương giống như không nghe thấy vậy.

Lâm Nhuế yên lặng nhìn Lâm Hiểu một lúc, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, cô đột nhiên dịu dàng nói: “Hiểu Hiểu, em quên buổi sáng chị nói với em những gì rồi sao?” Nói xong cô lắc lắc điện thoại trong tay.

Mặt Lâm Hiểu bỗng chốc trắng bệch.

Cô ta cười gượng nói: “Chị, em chỉ là quan tâm chị thôi, nếu chị muốn ngồi xe của người khác vậy chị cứ ngồi nhưng về sớm chút nhé, để mọi người đỡ lo lắng.”

Lâm Nhuế đã đeo cặp lên vai, quay lưng bước đi.

Lệ Đào chớp chớp mắt.

Cậu đột nhiên phát hiện, Lâm Nhuế hôm nay hình như không quan tâm cô em kế kia lắm thì phải?

Lệ Đào cầm lấy cặp của mình, bước chân dài tung ta tung tăng đuổi theo.

Rất nhanh cậu đã đuổi kịp Lâm Nhuế, sánh vai cùng cô đi về phía trước.

Vóc dáng hai người đều cao chân lại dài, dáng vẻ vô cùng nổi bật.

Cùng với đầu tóc của Lệ Đào nhuộm đủ màu sắc, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của các bạn học khác.

Lệ Đào vỗ vai Lâm Nhuế một cái.

Cậu ta nói ào ào: “Lâm Nhuế, sao hôm nay cậu không bảo vệ cô em kế sen trắng kia vậy?”

“Cậu cũng đã thừa nhận cô ta là sen trắng rồi.”

“Trước đây tôi cũng có gọi vậy nhưng cậu cứ không muốn nghe” Lệ Đào vuốt vuốt tóc, nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhuế, cậu bỗng hạ giọng xuống nói: “Lâm Nhuế, hôm nay cậu có xem thông tin trên diễn đàn của trường không?”

“Không có.”

“Này này, có mấy bài viết về cậu, một trong số những người đã cho rằng cậu là con trai, ha ha ha, sau đó có một bài viết thậm chí còn buồn cười hơn, nói rằng chúng ta là một cặp.”

Lệ Đào cười đến lộn ruột gan.

Thực ra, bản chất cậu ta không tệ mặc dù ngày thường tính khí rất tệ, lại bép xép nhưng thực chất con người cậu ta rất đơn giản.

Chưa kể khuôn mặt khá đẹp trai và bắt mắt, lúc này cậu ta đứng cạnh Lâm Nhuế cười nham nhở như con Husky…

Lâm Nhuế cũng bị cậu ta làm cho cười lây: “Nghe thật buồn cười.” Lệ Đào nhìn nụ cười của Lâm Nhuế có chút bối rối.

Nhưng sau đó liền định thần lại.

Lâm Nhuế ý nói bài viết đó buồn cười hay việc nói hai người họ là một cặp rất buồn cười?

Nhưng nghĩ đến Lâm Nhuế đã có hôn ước với Âu Dương Cẩn, Lệ Đào bĩu mỗi không nhắc vấn đề này nữa.

Giờ tan học của trường khối mười hai trễ hơn khối mười.

Âu Dương Cẩn hai tay đút tay vào túi quần, lúc anh ta đi qua sân bóng rổ, đúng lúc nhìn thấy hai người đang nói chuyện cười đùa.