Chương 37: Trực giác của chàng trai ngốc nghếch

Mắt anh ta trầm xuống.

“Cả hai đều lêu lổng giống như nhau!” Âu Dương Cẩn giận dữ quay lưng rời đi, vẻ mặt vô cùng chán ghét.

Phía bên này Lâm Nhuế đã ngồi lên chiếc Ferrari màu đen của Lệ Đào.

Lệ Đào cố ý chạy chiếc xe thể thao chậm như con ốc sên, cậu ta lo lắng lái xe quá nhanh sẽ khiến Lâm Nhuế thấy sợ.

Lâm Nhuế không nói nên lời, “Lệ Đào cậu có thể lái nhanh hơn chút được không? Cậu không nhìn thấy ông lão chạy chiếc xe điện bên cạnh đã vượt mặt cậu rồi sao? Hay là cậu không biết lái xe rồi? Vậy để tôi lái cho.”

Lệ Đào bị cô làm cho nghẹn họng, khuôn mặt đẹp trai trở nên vặn vẹo.

Cậu làm như vậy là vì ai chứ!

Tiếp sau đó Lệ Đào giống như giận dỗi lái xe rất nhanh.

Vốn dĩ Lệ Đào muốn chơi ác để thấy dáng vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của Lâm Nhuế, như vậy cậu liền có thể nói vặn lại cô.

Kết quả người ta vô cùng bình tĩnh.

Sau khi đến nơi, Lâm Nhuế xuống xe bước chân còn vững hơn cả cậu ta.

Lệ Đào ban đầu có chút tức giận.

Nhưng sau đó ý thức được Lâm Nhuế hoàn toàn không vì vụ tai nạn lần trước mà để lại bóng đen tâm lý.

Không biết tại sao trong lòng cậu bỗng thở phào một cách kỳ lạ.

Lâm Nhuế không biết trong đầu chàng trai Lệ Đào đang suy nghĩ như phim, cô đã đi đến bên cạnh lan can trên đường Bàn Sơn.

Vụ tai nạn đã xảy ra được mấy tháng rồi, lan can bị đâm hỏng cũng đã được sửa chữa lại.

Cô cúi xuống, nhìn bãi cỏ bị cháy đen. Lâm Nhuế hỏi Thất Bảo: “Thất Bảo ngươi thử cảm nhận xem bầu không khí xung quanh đây có gì bất thường không?”

“Chủ nhân, bầu không khí ở đây khá phức tạp, ngoài mùi của con người ra còn có một số mùi của động vật, tạm thời không phát hiện dấu vết của sức mạnh tâm linh.” Thất Bảo nói với giọng non nớt.

Trong thế giới này có nhà phương thuật và nhà cổ thuật, cho nên ban nãy suy nghĩ đầu tiên của Lâm Nhuế là không biết họ có nhúng tay vào hay không.

Nếu như thật sự như vậy thì sẽ khá khó giải quyết.

Nhưng cô vô cùng tin tưởng Thất Bảo.

Thất bảo nói không phát hiện dấu vết của sức mạnh tâm linh, như vậy sự việc này không liên quan đến phương thuật.

Lệ Đào đút hai tay vào túi, nhìn thấy cô đang cúi ngươi ở bên kia nhìn vào cái rãnh sâu không thấy đáy bên dưới, im lặng không nói gì.

Lệ Đào có chút lo lắng cho cô.

Trong lòng lo lắng nhưng miệng cậu ta vẫn cứng như cũ: “Này Lâm Nhuế, đừng nói cậu nghĩ không thông muốn nhảy xuống dưới nhé?”

“Tôi có gì mà nghĩ không thông.”

“Thì một số chuyện vớ vẩn trong gia đình cậu, à đúng rồi, tôi quên mất, cậu ít khi gặp bà mẹ kế kia lắm phải không.”

Lệ Đào khịt mũi.

Có thể thấy cậu ta rất ghét Hứa Mạn.

Trực giác của chàng trai Husky ngốc nghếch có lúc chuẩn xác đến mức khiến người khác sợ hãi.

Suy cho cùng trong giới quý tộc hầu như ai cũng cho rằng còn người của bà Lâm Hứa Mạn vô cùng tốt.

Tính cách dịu dàng, khéo léo, đối xử với con gái riêng của chồng rất tốt.

Khóe môi Lâm Nhuế cong lên, đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy giọng của Thất Bảo vang lên trong đầu.

“Chủ nhân chủ nhân, ta phát hiện ở đây có hai mùi rất quen thuộc! Một là của Chú Chung quản gia, còn người kia là Hứa Mạn!

Đôi mắt Lâm Nhuế trầm xuống.

Chú Chung?

Hứa Mạn?

Không lẽ vụ tai nạn có liên quan đến hai người này?

Hoặc là khi Lâm Nhuế xảy ra chuyện hai người này từng xuất hiện ở hiện trường?

Lâm Nhuế cau mày suy nghĩ.

Bây giờ đã là hơn bảy giờ tối, nơi này cũng không có gì đáng xem nữa.

Lâm Nhuế đứng dậy, nói với Lệ Đào: “Đi thôi.”

“Cứ đi như vậy sao?”

Lâm Nhuế thật không nói nổi: “Không lẽ cậu định ngủ qua đêm ở đây luôn sao?”

Lệ Đào ngáp rồi nói: “Vậy cũng được, cậu cùng tôi qua đêm ở đây đi?”

Lúc Lệ Đào nói câu này vành tai cậu hơi nóng lên.

Nhưng cũng may trời tối đèn thì lại quá sáng người khác nhìn không ra.