Chương 35: Sao cậu lại đẹp đến vậy...

"Ừm." Lâm Nhuế lấy hai bài kiểm tra, lấy một bài, đặt bài còn lại lên bàn của Lệ Đào.

Mép tờ giấy vừa vặn xẹt qua mu bàn tay của Lệ Đào, cậu ta lập tức đứng dậy và hét lên giận dữ: “Làm cái gì vậy!?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hàng cuối cùng.

Lý Anh Tri nheo mắt khó chịu.

Ai cũng không ngờ rằng đương sự Lâm Nhuế lại là người bình tĩnh nhất.

Cô thậm chí còn không nhìn vào người bạn cùng bàn, chỉ nói một cách bình tĩnh: "Thi."

Lệ Đào đã ngủ thϊếp đi được một lúc.

Mặc dù lối ăn mặc rất không chính thống, nhưng Lệ Đào cũng là một cậu thiếu niên đẹp trai.

Đôi mắt cậu mở to kinh ngạc như vừa nghe được một tin tức chấn động.

“Lâm Nhuế, cậu sẽ làm mấy cái đề thi này sao?”

"Không hẳn." Lâm Nhuế thành thật nói.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên qua đến nay Lâm Nhuế phải làm bài thi.

Mặc dù cũng đã tu bổ thêm khá nhiều điều từ vài ngày trước, nhưng cô cũng không chắc nắm hết được các quy tắc của thế giới này.

Chưa kể, chủ sở hữu ban đầu Lâm Nhuế là một học sinh dốt chính hiệu.

Cho nên Lâm Nhuế chỉ là nghiêm túc mà đọc đề.

Mặc dù hầu hết trong số họ sẽ không làm điều đó, nhưng cô vẫn nhìn vào bài kiểm tra với một thái độ hết sức nghiêm túc.

Tất cả các dạng đề không biết cô đều đã nhớ, cô sẽ học và nghiên cứu sau kỳ thi.

Lý Anh Tri nhìn thái độ Lâm Nhuế đàng hoàng như vậy, ấn tượng trong lòng đối với vị "đại tiểu thư" này cũng đã xoay chuyển một chút.

Cô đi tới, gõ gõ lên bàn của Lệ Đào: "Tôi biết cậu sẽ không làm nhưng cậu không được gây ảnh hưởng đến việc làm bài của các bạn khác!"

Lệ Đào khẽ rêи ɾỉ.

Cậu đến đây để học và đã hứa với bố sẽ không gây rắc rối.

Nếu làm sai, cậu sẽ bị cắt tiền tiêu vặt, sẽ bị đánh.

Sóng gió cứ như vậy qua đi, trong phòng học khôi phục lại những tiếng sàn sạt của bút viết chữ lên mặt giấy.

Lâm Hiểu ngồi ở phía trước quay đầu lại nhìn Lâm Nhuế đang nghiên cứu bài thi, khóe miệng nhếch lên một vòng cung châm biếm.

Nhìn rất nghiêm túc, giống như thật sự sẽ làm bài vậy!

Sau bài kiểm tra toán là các môn học khác.

Sau một ngày dài, cho dù là học sinh giỏi cũng có chút không chịu nổi.

Giáo viên trong các môn học khác nhau đã bắt đầu nhanh chóng chấm bài, hai ngày sau đó liền có kết quả thành tích.

Bài kiểm tra của Lệ Đào về cơ bản là bỏ trắng. Khi gặp các câu hỏi trắc nghiệm, cậu sẽ khoanh bừa theo tâm trạng.

Phần lớn thời gian đều là vừa chống cằm vừa ngồi nhìn Lâm Nhuế.

Cậu kinh ngạc phát hiện, Lâm Nhuế khi không trang điểm thế quái nào còn thấy đẹp trai hơn so với cậu .

Lệ Đào khó chịu nói: “Lâm Nhuế, tớ thấy cậu nghiêm túc như vậy nhưng không phải phần lớn cũng đều là bỏ trống sao?”

“Ừ, rất nhiều câu đều không biết làm.”

“Sẽ không làm vậy cậu còn nghiêm túc như vậy làm gì?”

Lâm Nhuế quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của người bạn cùng bàn, nói khẽ: "Chính vì không biết làm nên mới phải nghiên cứu câu hỏi một cách nghiêm túc, như vậy lần sau sẽ biết."

"... Lâm Nhuế, đừng nói như vậy, tớ sẽ hiểu nhầm cậu muốn trở thành một học sinh giỏi đó."

Lâm Nhuế cười nhẹ không lên tiếng.

Trong thế giới của cô không có học sinh tốt hay học sinh xấu.

Chỉ có giỏi nhất.

Khương Linh, người ngồi ở phía trước, quay đầu lại nhìn Lâm Nhuế không chớp mắt: "Tôi đã nhìn cả ngày hôm nay rồi mà vẫn chưa quen! Tại sao cậu lại xinh đẹp như vậy hả Lâm Nhuế ? Tôi đang nghĩ liệu tôi có nên đi cắt tóc ngắn hay không."

Khương Linh nắm nắm những lọn tóc nhỏ đầy đủ màu sắc trên đầu mình.

Lệ Đào ở bên cạnh cười ha ha: “ Ấy đừng! Kiểu tóc hiện tại của cậu dù sao đi nữa cũng có thể che đi khuôn mặt bánh nướng này, cắt ngắn đi rồi nhìn từ xa có khác gì con trai đầu to đâu."

Khương Linh: o (╥﹏╥) o