Chương 15

Cậu tiếp tục đi xuống lầu, Chu Hoài Sinh tiễn cậu ra ngoài cửa, xe còn đỗ ở bên cạnh công trường. Lâm Tri Dịch suýt vấp phải một hòn đá trên đường, Chu Hoài Sinh vội giữ tay cậu lại, rồi lại nhanh chóng buông ra, anh nói: "Đi đường cẩn thận."

"Thứ Bảy tuần này tôi sẽ quay thăm Quyển Quyển, được không?"

"Cậu Lâm, tốt nhất là không nên."

"Không sao đâu," Lâm Tri Dịch cố ý hiểu sai, tự mình lấy chìa khóa xe ra, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Chu Hoài Sinh, lắc chìa khóa xe nói: "Tôi đi đây."

Chu Hoài Sinh đành phải quay lại sân, thấy cửa nhà dì Vương đang hé mở nên anh đến giúp bà dọn dẹp.

Lâm Tri Dịch về nhà tắm rửa, vừa nằm trên giường vừa mở phần mềm mua sắm, bỏ vào giỏ hàng mấy chục sản phẩm dành cho trẻ em, cuối cùng cậu cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Cậu nhớ lại cảm giác ôm Quyển Quyển trong tay, cậu ôm chăn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, vừa bước vào văn phòng, Từ Dương gõ cửa, "Tri Dịch, người của tập đoàn Trọng An đã tới phòng họp, chủ tịch Lâm cũng đã đến."

Lâm Tri Dịch cầm tài liệu rời đi, đồng thời nhờ trợ lý mang tài liệu in và máy tính xách tay đến phòng họp trước.

"Hôm nay có thiếu gia Trọng An đến tham dự họp. Hai người đã từng gặp nhau chưa? Anh ta là con trai của Trần Bân, Trần Ngạn Lãng, lớn hơn cậu hai tuổi, vừa mới du học về, năng lực kinh doanh không tồi."

"Chưa từng gặp." Lâm Tri Dịch không có hứng thú.

Cậu đẩy cửa phòng họp, mỉm cười với mọi người, nhân viên đã bật sẵn màn hình lớn và máy tính xách tay của Lâm Tri Dịch, bấm vào các slide đã chuẩn bị sẵn. Lâm Tri Dịch ngồi phía sau Lâm Diễn Đức, đợi Lâm Diễn Đức mở đầu bài phát biểu xong, cậu đến trước màn hình, giải thích kế hoạch phát triển công việc sau triển lãm.

Cuộc họp kết thúc thành công tốt đẹp, mọi người đều đứng lên, Lâm Diễn Đức nói với chàng trai trẻ đứng ở bên cạnh: "Ngạn Lãng, sau này bầu bạn với Tri Dịch nhiều hơn đi, hai đứa còn trẻ nên hẳn có rất nhiều chủ đề chung, kết bạn với nhau cũng tốt."

Lâm Tri Dịch cau mày, nhưng Trần Ngạn Lãnh lại không cảm thấy bị xúc phạm, mỉm cười bước tới, đưa tay ra trước mặt Lâm Tri Dịch, "Chào em, Tri Dịch, thực ra chúng ta đã từng gặp nhau, trước kia hai ta học cùng một trường, tôi lớn hơn em hai tuổi, không biết em có còn nhớ tôi không?"

Lâm Tri Dịch chưa kịp nói gì thì Lâm Diễn Đức đã nói trước: "Quả là có duyên."

Trần Ngạn Lãng mặc một bộ âu phục cao cấp tinh xảo, khuôn mặt tuấn tú, khí chất dịu dàng, khi giơ tay lên còn lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay, Lâm Tri Dịch liếc nhìn, nó có giá không dưới bảy chữ số.

"Em không nhớ cũng không sao." Trần Ngạn Lãng nhìn chăm chú khuôn mặt Lâm Tri Dịch, "Đỉnh Thắng và Trọng An sẽ hợp tác lâu dài, hy vọng có cơ hội để em nhớ đến tôi."

Trong lòng Lâm Tri Dịch không cảm thấy gì, mỉm cười với Trần Ngạn Lãng.

"Tri Dịch, buổi trưa chúng ta cùng ăn trưa được không?"

Lâm Diễn Đức thay Lâm Tri Dịch trả lời, ông ta vòng tay qua vai Lâm Tri Dịch, nói: "Đương nhiên rồi, nhưng Tri Dịch nhà chú rất kén ăn, Tiểu Trần phải cẩn thận chọn nhà hàng đấy."