Chương 12

Cuộc gọi đã kết thúc, nhưng nhịp tim của Chu Hoài Sinh vẫn chưa bình tĩnh lại, cơn gió lạnh gần như thổi bay lý trí của anh. Cuộc trò chuyện vừa rồi đáng nhẽ chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh, nhưng bây giờ lại thực sự vang vọng bên tai anh.

Chu Hoài Sinh nghĩ: Dù sao ông trời đối xử với anh cũng không tệ, cho dù không thể ở cùng nhau nhưng kiếp này có thể nhìn thấy Lâm Tri Dịch, được đến gần cậu, nghe được giọng nói của cậu, anh cũng đã mãn nguyện.

Anh liếc nhìn thời gian, tính toán xem mình phải nhận bao nhiêu đơn hàng rồi tăng tốc. Gần 5h20, anh nhận được một đơn giao trà sữa, anh cũng thường xuyên đến quán này. Sau khi nhân viên làm xong phần trà sữa cho khách, cậu ấy lại đặt cốc trà sữa khoai môn viên vào tay Chu Hoài Sinh: "Tặng anh, trời lạnh như vậy, anh cầm về uống đi."

Chu Hoài Sinh vội vàng từ chối, nhưng nhân viên lại vẫy tay với anh rồi quay sang pha trà sữa.

Chu Hoài Sinh chỉ có thể liên tục nói cảm ơn, nhân viên mỉm cười nhìn anh.

Giao trà sữa xong, Chu Hoài Sinh lái xe điện trở về nhà. Ngẩng đầu nhìn, đèn trong phòng trên lầu hai đã bật sáng, Chu Hoài Sinh ngơ ngác hồi lâu.

Vừa bước tới cửa đã nghe thấy Lâm Tri Dịch càu nhàu: "Cái nồi cơm chết tiệt, sao cho nhiều nước như vậy vào vẫn có mùi như bột nhão? Quyển Quyển, con có ngửi thấy mùi gì lạ không?"

Cách một cánh cửa không thể nghe rõ giọng nói của Quyển Quyển.

Lâm Tri Dịch lại nói: "Bỏ đi, chú thất bại ba lần rồi, tạm ăn vậy."

Chu Hoài Sinh im lặng mỉm cười, lấy chìa khóa mở cửa, Quyển Quyển lao tới ôm chằm lấy chân anh: "Cha!"

Chu Hoài Sinh cởϊ áσ khoác, nghiêng người xoa đầu Quyển Quyển, sau đó lắc ly trà sữa trong tay trước mặt Quyển Quyển, "Quyển Quyển có muốn uống không?"

Quyển Quyển giơ hai bàn tay nhỏ bé lên, muốn ôm lấy.

Lâm Tri Dịch ở phía sau cau mày: "Anh mua trà sữa làm gì?"

"Là nhân viên của quán trà sữa đưa." Chu Hoài Sinh đặt chiếc áo khoác lên ghế, nói: "Có lẽ cậu ấy không nhìn thấy ghi chú của khách hàng nên làm nhầm, vứt đi thì lãng phí."

Lâm Tri Dịch không tin, khoanh tay nhìn Chu Hoài Sinh, ngoại trừ khuôn mặt cũng tính là đoan chính và chiều cao ra, cậu không tìm thấy ưu điểm nào khác.

Có lẽ là khi nhìn thì rất trung thực?

Lâm Tri Dịch khẽ hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp: "Vậy anh uống trà sữa đi, đừng có ăn."

Chu Hoài Sinh không biết tại sao đột nhiên Lâm Tri Dịch lại thay đổi sắc mặt như vậy, phản ứng chậm đi mấy giây mà đi thay giày, bước vào phòng bếp. Không gian bếp rất chật hẹp, Lâm Tri Dịch vừa quay người lại thì suýt nữa đυ.ng phải Chu Hoài Sinh. Hai người bọn họ ở rất gần nhau, Chu Hoài Sinh nhìn thấy bên trong thùng rác có một mớ chất lỏng trắng, hẳn là cháo hỏng.

Lâm Tri Dịch tự giác thấy đuối lý, lạnh lùng nói: "Là nồi cơm điện của anh có vấn đề."

"Đúng vậy, chủ nhà để lại, dùng đã nhiều năm, cháo rất dễ nhão, không phải do cậu." Chu Hoài Sinh cho cậu một bước lùi.

"Quyển Quyển nói muốn ăn bánh bao, nhưng tôi lại không tìm thấy trong tủ lạnh của anh."

"Tôi đi tìm." Chu Hoài Sinh đi rửa tay, lấy ra một cái túi nhựa màu trắng từ trong tủ lạnh, lấy bốn cái bánh bao ra, cho vỉ hấp vào nồi, thêm nước rồi bật lửa.