Chương 3: Cùng Kỳ

Côn Luân Sơn.

Một buổi sáng trong lành.

Hiểu Tâm bị đánh thức bởi tiếng hót lanh lảnh của chim thú. Nàng khẽ xoay người, đau rát dưới hạ thân khiến nàng có chút khó chịu.

Vong Cơ, chàng thật đẹp.

Đôi tay mảnh khảnh của Hiểu Tâm nhân lúc người nọ đang ngủ say, nhẹ nhàng phác hoạ lại từng đường nét anh tuấn.

Sống hàng vạn năm tuổi, nhưng có lẽ đây chính là giây phút nàng cảm nhận được hạnh phúc. Một loại hạnh phúc mang tên ngọt ngào, người nàng yêu cũng vừa vặn yêu nàng.

Đôi tay Vong Cơ nhẹ nhàng xiết chặt vật nhỏ trong ngực vào thân thể mình hơn. Sự đυ.ng chạm da thịt mềm mại khiến trái tim hắn trở nên mềm mại.

"Vong Cơ"

"Ừm"

"Vong Cơ"

"Ừm"

"Vong Cơ"

"Ừm"

Hiểu Tâm mỉm cười ngọt ngào, cô thích gọi tên hắn như vậy, 10 vạn năm trước hắn luôn đáp tiếng gọi của cô, 10 vạn năm sau cũng không hề thay đổi.



Hiểu Tâm dùng phép thuật biến hoá cho bản thân mình cùng Vong Cơ một bộ y phục mới, đôi tay lay người kia thức giấc, tựa như một đôi phu thê mới cưới. Hạnh phúc ngọt ngào đến tận xương tận tuỷ.

"Vong Cơ, chúng ta cùng đến nhân gian đi"

"Được, ta chiều theo ý nàng"

Vong Cơ cũng muốn đến nhân gian, thu phục tứ đại hung thú là điều đầu tiên hắn thực hiện khi quay lại trần thế.

~~~~~~

Nhân gian rộng lớn, người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.

Có lẽ đây là thôn làng hạnh phúc nhất của nhân gian người dân giàu có, cuộc sống ấm no, thời tiết mưa thuận gió hoà.

Trẻ con nô đùa trên đường phố. Mười phần náo nhiệt.

"Hồ lô nhào đường hồ lô nhào đường, 1 đồng 2 xiên 1 đồng 2 xiên, mại dô mại dô"

"Bánh bao nóng hổi thơm ngon, 1 đồng 1 chiếc, mại dô mại dô"

Tiếng rao hàng của những người phàm giới luôn vui vẻ như vậy, Hiểu Tâm trước nay chính là vô cùng thích hạ giới. Vui vẻ nắm chặt lấy tay Vọng Cơ đi dạo phố một hồi.

"Công tử, người mau đến đây xem chút trâm cài, nương tử ngài nhất định sẽ thích"

Một vị thẩm thẩm mời chào Hiểu Tâm cùng Vong Cơ tiến lại gian hàng của mình, nhìn cách ăn mặc của hai người, không phú thì nhất định sẽ là quý. Thẩm thẩm vui mừng chào mời.

Ánh mắt hiểu tâm lướt nhẹ qua gian hàng, liền nhìn trúng một khối ngọc bội, tuy đã cũ nhưng linh khí ở nó toả ra vô cùng nồng đậm, là một miếng ngọc bội quý. Tay liền nhanh chóng cầm miếng ngọc bội lên xem.

Thì ra là một miếng ngọc bội màu tím. Bên ngoài còn phủ một lớp đá thô, nếu không dùng thiên nhãn nhất định sẽ nhìn không ra phần ngọc tuyệt đẹp ở bên trong.



"Ngọc bội trên thiên giới, đều tốt hơn miếng ngọc này" Vong Cơ trầm giọng nói.

"Đều rất khác"Hiểu Tâm chu môi không đồng tình, nhưng tay cũng nhanh chóng đặt lại miếng ngọc bội về chỗ cũ, tiếp tục dạo bước cùng Vong Cơ.

Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, tuy là tiên nhân, không cần dùng bữa cũng không đói bụng, nhưng Hiểu Tâm nhanh chóng kéo Vong Cơ vào một trà lâu.

Nghe nói ở nhân gian, trà lâu là nơi có thể nghe kể truyện tốt nhất.

Hiểu Tâm kéo Vọng Cơ lên một chiếc bàn ở góc lầu khuất, ngồi nghe những người kể chuyện.

"Tương truyền Tây Bắc có giống thú như hổ, có cánh, bay được, gϊếŧ người ăn thịt, biết ngôn ngữ loài người"

"Giống thú này đấu nhân văn thì ăn hết người, đấu trung tính thì ăn mũi người"

"Đấu ác nhân thì dâng ác thú cho họ"

"Tên gọi Cùng Kỳ"

"Tưởng như hung thú này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết"

"Nào ngờ, dị tượng xảy ra, hung thú liền thật sự xuất hiện"

"Hung thú liền cứ như vậy mà tàn phá khắp nơi, người dân liền oán thán, chạy đến bên dưới chân thiên tử làm loạn một hồi"

"Nhưng gần đây không hiểu vì sao, hung thú đột nhiên biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện"

Những người kể chuyện nói đến đây, liền tặc lưỡi không thôi.

Ly trà trên tay Vong Cơ sớm đã bị bóp chặt, cơ hồ như muốn nứt đôi.

Nếu như không nhanh chóng phong ấn Tứ Đại Hung Thú, nhân gian ắt sẽ loạn.

Nếu như Tứ Đại Hung Thú hợp sức, phá vỡ phong ấn từ bên ngoài, yêu thần phá phong ấn từ bên trong, nhân gian nhất định sẽ loạn.

Hiểu Tâm cũng sớm bị những lời kể chuyện làm cho nàng hiểu ra tất cả, cũng hiểu rõ, vì sao lần này hắn lại hiện thế.

Hắn sẽ lại biến mất khỏi tầm mắt của nàng sao?

Lần này tương phùng liệu là bao lâu?

Ánh mắt rưng rưng nước của Hiểu Tâm khẽ hướng về phía Vọng Cơ, Vọng Cơ biết, nàng đã hiểu ra tất cả.

"Hiểu Tâm, có lẽ ta sắp phải đi rồi"

"Ở cạnh ta 1 tuần, 1 tuần thôi có được không"

"Hiểu Tâm..."

"Ta chỉ cầu chàng 1 tuần cùng ta"

"Hiểu Tâm..."

"Khó như vậy sao"

"Được, ta đáp ứng nàng"