Chương 49

"Cá hồi có bướng bỉnh không vậy?" Pim hỏi lại It

"Không đâu ạ" cậu bé trả lời, ôm cha mẹ mình một lúc. Salmon chui ra khỏi lòng bố rồi chạy lại leo lên ngồi trên đùi It khiến mọi người bật cười thích thú.

"Ở với It thế này, khi về sẽ thế nào?" Pim quay sang mẹ.

"Vậy đó. Khi đến nơi, thằng bé cứ ôm It không chịu buông. Mẹ gọi qua mà thằng bé không muốn. Day phải bảo Salmon đi gặp con đấy", mẹ Pim cười nói. It cũng ngồi lại tủm tỉm cười vì không nói được gì với Pim nên cô đi chia quà lưu niệm mua được với người thân.

"Của Day và It ở chung một túi. Còn chiếc túi này, em sẽ đưa cho bố mẹ em luôn", Pim nói và đưa chiếc túi giấy cho Day

"Cảm ơn," Day trả lời, trước khi đặt chiếc túi xuống sàn cạnh mình.

Salmon nhìn thấy nó và cúi xuống tháo nó ra để xem có gì ở đó. Nhưng khi thấy Day nhìn mình, anh khẽ lắc đầu khiến cậu bé dừng lại và trở lại im lặng.

"Khun, anh nhìn kia Day chỉ cần lắc đầu thôi, mà có thể ngăn cản Salmon", Pim quay sang nói với chồng.

"Anh đoán anh sẽ phải xin Day một vài lời khuyên. Anh làm gì để đánh bại Cá hồi tinh nghịch?" Pim nói lại

"Không có gì bí mật cả. Chỉ cần dạy và giải thích thôi. Salmon đã biết rồi. Salmon là một cậu bé thông minh. Thằng bé chỉ nghịch ngợm theo tuổi tác mà thôi," Day đáp lại với vẻ mặt bình tĩnh. Điều này khiến Pim vô cùng quý mến người anh rể này.

"Tối nay, mẹ sẽ tổ chức một bữa tiệc. Ở sân trước, để mừng gia đình Pim cũng trở về" Wa nói. Pim đáp lại một cách biết ơn trước khi mẹ để cô giải tán và nghỉ ngơi trước.

"It, đi với bố mẹ," mẹ nói.

"Vâng," It trả lời trước khi đón Salmon, người không chịu đi bộ một mình.

"Cá Hồi, con có muốn cùng mẹ lên lầu không?" Pim gọi con trai mình

“Con đi chơi với chú It,” cậu bé trả lời. Pim chỉ cười

“Được rồi,” Pim nói vì cô biết con trai mình muốn dành nhiều thời gian hơn cho It và Day.

"Chúng ta hãy ngồi ở sân trước nhé" It nói, và Day gật đầu trước khi bước ra bãi cỏ trước ngôi nhà nơi có những hàng cây che bóng mát.

“Muốn ngồi trên bãi cỏ dưới bóng cây không?" Day hỏi. It gật đầu

"Chờ một chút, tao đi tìm cái gì đó để nằm xuống cho khỏi ngứa." Day nói lại, và đi về tìm kiếm.

"Chú Day đi đâu thế?" cậu bé hỏi ngay

"Chú sẽ lấy một tấm thảm và trải nó ra để cháu ngồi với chú It," Day nói Salmon gật đầu đồng ý.

"Luôn có nhiều câu hỏi như vậy à" It nói với một nụ cười và ôm Salmon, đợi Day. Ngay sau đó, Day trở lại với một tấm thảm có kích thước phù hợp, cùng với một ít nước và đồ ăn nhẹ. Thân hình cao lớn đã xoay được tấm chiếu để It và Salmon ngồi xuống. Salmon nằm xuống và mỉm cười lăn trên tấm thảm. Có một cơn gió nhẹ không quá nóng.

"Cháu có muốn một chút đồ ăn nhẹ không?" Day hỏi cậu bé đang nằm cạnh mình.

“Ăn đi ạ” Salmon đáp khi ngồi xuống ngay lập tức. Day mở phong bì kẹo và đưa cho họ. Cá hồi bắt để ăn.

"Day và It, ta ra ngoài mua đồ ăn thức uống cho hai đứa. Hai đứa có muốn gì không?" Wa bước vào và hỏi

"Cá hồi, muốn ăn chút gì không?" It hỏi đứa cháu trai yêu quý của mình.

“Cháu muốn ăn bánh ở quán dì Nam” Cá Hồi cười nói.

"Vậy để chú mua bánh cho cháu nhé. Cửa hàng gần đây, chú sẽ gọi điện bảo họ làm. Chú sẽ liên hệ cửa hàng bảo họ làm bánh mà mình đặt" It nói. Trước khi Day gửi tiền cho Wa. Sau khi nhận tiền, Wa lập tức rời đi.

“Day gọi điện đặt bánh chỗ P’Nam nhé” It nói nên Day nhấc máy gọi vào số của quán. Day gọi món bánh Cá hồi muốn ăn và bảo làm luôn trước khi nói với Nam rằng Cá hồi sẽ trở lại vào ngày hôm sau. Vì vậy, Nam yêu cầu được nói chuyện với Salmon. Day rồi bàn giao điện thoại. Cậu bé nhấc nó lên và trò chuyện trước khi quay lại điện thoại để Day nói chuyện và cúp máy.

"Cá hồi, cháu đang nói về cái gì vậy?" Day hỏi.

"Dì Nam nói muốn gặp con. Nhưng con không thể" cậu bé nói. Day khẽ mỉm cười trước khi nằm xuống tấm thảm. Salmon vội đánh rơi túi kẹo vào chiếc túi bên cạnh và đặt nó lên bụng Day.

"Chú Day đang ngủ" Salmon gọi It đang ngồi nhìn và mỉm cười

"Ăn một chút đi và ngủ thôi," It thờ ơ nói, trước khi nằm xuống tiếp bên cạnh Day với độ nghiêng nhẹ để anh có thể ngủ thoải mái.

"Ngẩng đầu lên, It," Day nói. It ngẩng đầu lên trước khi Day dang tay đỡ mình. Thân hình mảnh khảnh lập tức đỡ cánh tay của Day.

Cả ba nói chuyện và ngủ thϊếp đi, và hầu hết các cuộc trò chuyện là với Salmon, người luôn đặt câu hỏi. It và Day trả lời mọi câu hỏi mà đứa cháu trai yêu quý của họ đã hỏi. Mãi một lúc sau giọng nói của Salmon mới im bặt.

"It, nhìn Salmon kìa. Thằng bé đang ngủ à?" Day hỏi, sau đó It nhìn lên và mỉm cười.

"Tao thực sự bối rối, nằm sấp khi ngủ," It nói với một nụ cười khi Salmon ngủ trên bụng Day.

"Tốt hơn là mày nên đưa thằng bé trở lại phòng của mình," Day nói, và It nhẹ nhàng bế Salmon lên và mang cậu bé vào trong nhà. It bế Salmon vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cậu bé lên giường rồi đắp chăn cho cậu bé và ngồi lặng nhìn đứa cháu yêu quý của mình. Day, người đi theo sau, đã đến vàđứng bên cạnh giơ tay bóp nhẹ vai người yêu, It quay sang nhìn Day khẽ mỉm cười.

"Tao hẳn là bị Salmon hỏi nhiều như vậy lạc cả giọng, gặp được như vậy thật tốt." It trầm giọng nói.

"Chỉ cần nói chuyện mỗi ngày. Mày có thể nói rằng điều đó còn khó chịu hơn không" Day nói đùa và mỉm cười.

"Tao nghĩ mình nên xuống giúp bà chuẩn bị đồ ăn cho mọi người. Tao sẽ gọi cho bố mẹ luôn", It nói.

"Hừm.. Để Salmon nghỉ ngơi một chút. Lát nữa chúng ta sẽ dậy", Day nói trước khi xuống giúp người thân của It chuẩn bị đồ đạc.

"Cá Hồi đã đi đâu rồi, P’It?" Ploy hỏi.

“Thằng bé ngủ quên nên tao đưa nó đi ngủ trước.” It đáp, giúp dọn bàn ăn. Một lúc sau, Wa quay lại với một hộp bánh. It đi cất vào tủ lạnh rồi quay lại giúp những người khác

"Này It, hãy xem cháu trai của anh có yêu anh không," giọng nói của Ploy vang lên trong khi Day và It đang ngồi nói chuyện với Wa ở chiếc bàn trước nhà. It ngay lập tức đứng dậy

"Có chuyện gì với Salmon vậy?" It hỏi vội, Day cũng dậy

"Em nghe thấy tiếng thằng bé khóc trong phòng nên vào xem. Thằng bé không muốn em bế. Nó chỉ khóc vì không thấy It và Day", Ploy kể lại.

It và Day vội vã bước vào phòng ngủ. Khi bước vào phòng, họ phát hiện Pim đang ôm và dỗ dành con trai mình nín khóc. Nhưng có vẻ như cậu bé vẫn còn bị kích động

"Ôi, chú It và chú Day đến rồi. Nhìn này, con đừng khóc nữa", Pim nói với con trai khi thấy Day và It bước vào.

"Huk.. Chú It.. Huk" Salmon giơ hai tay cho It ôm vào lòng. It liền ôm lấy cậu bé.

"Suỵt…đừng khóc, sao lại tỉnh rồi lại khóc thế? Không hiểu sao lại khóc như vậy?" Day nói và đưa tay lên vỗ nhẹ vào đầu Salmon

"Thằng bé tỉnh dậy và không thấy hai người," Ploy nói

"Nếu con trở về nhà, khi thức dậy và không thấy Day và It nữa. Con sẽ làm gì?" Pim nói với một nụ cười. Day sau đó ngồi ở phía bên kia của It. Cá hồi bây giờ được ôm và nhét vào ngực It với một tiếng nấc nhẹ.

"Cá hồi" Day gọi cháu trai của mình. Nhưng anh biết Salmon đã nghe thấy, mặc dù cậu bé không đáp lại.

"Về nhà mẹ cháu, tỉnh dậy không thấy chúng ta đâu. Đừng khóc như vậy nữa, hiểu không?" Day nói. Cậu bé khóc nức nở, ôm It, nhưng gật đầu

"Hai chú sẽ không muốn ở lại với cháu nếu phát hiện ra rằng cháu lại thức dậy như thế này. Chú sẽ không để mẹ cháu gửi cháu đến ở với chú nữa." Day giả vờ đe dọa, khiến Cá Hồi rời khỏi l*иg ngực It ngay lập tức quay sang Day nói

"Huk.. không... huk... Con sẽ đi với chú Day.. Huk. Chú It.. lần nữa.." cậu bé nức nở.

"Vậy thì cháu phải thỏa thuận với chú trước. Cháu sẽ không thức dậy và khóc như thế nữa đâu, đúng không" Day nói, đưa ngón út về phía cậu bé. Salmon ngay lập tức đặt ngón út của mình lên ngón út của Day.

"Huk... Chú Day." Thằng nhỏ nói lại làm It, Pim, Ploy nụ cười nhẹ nhàng

Pim nói: "Thấy vậy mẹ cũng yên tâm. Mẹ để con cùng chú It và chú Day rửa mặt rửa mắt cho Salmon, mẹ xuống giúp trước."

"Được rồi, em sẽ giữ Salmon," It trả lời trước khi Ploy và Pim rời khỏi phòng. Salmon đã bắt đầu giảm bớt một số cơn nấc cụt, nhưng cậu bé vẫn bám lấy Day và It, những người đã ngồi im lặng, đợi Salmon ngừng khóc.

"Mắt cháu sưng húp và không đẹp," It trêu cháu mình.

"Mày có thể đưa Salmon đi rửa mặt," Day nói, vì vậy It đã đưa Salmon vào nhà tắm rửa mặt. Trước khi đi, cậu thoa phấn rôm cho đến khi mặt cậu bé mịn màng, rồi đi xuống nhà để nhập bọn với những người thân đang bắt đầu tụ tập. Bố mẹ It cũng đã đến

"Chuyện gì xảy ra? Khi con thức dậy không thấy chú It, con có khóc không?" Bố It chơi với Salmon vì Pim và Ploy đã xuống nhà để nói với mọi người.

“Hôm nay con mới thấy nó khóc đấy bố ạ,” It cười nói trước khi dẫn Salmon ngồi vào bàn. Wa gọi rất nhiều món, có cả những món tươi tự nướng.

"Cháu có muốn thịt lợn nướng không, Salmon?" Day hỏi cậu bé.

"Cháu có," Salmon trả lời trước khi Day đi nướng thịt lợn. It đứng dậy với Salmon trên tay. Anh lấy miếng thịt khác, không chịu ngồi chờ vào bàn

"Vậy cha mẹ của Salmon là ai, Pim?" Wa hỏi đùa

"Đúng vậy, Salmon vẫn chưa tiếp cận Frank. Con nghĩ chúng ta đã bị Salmon bỏ quên rồi," Pim nói đùa. Frank cũng ngồi dậy và cười. Khi thức ăn được nấu chín, Day và It cũng ngồi ăn cùng Salmon. Những người thân khác thỉnh thoảng đến chơi với Salmon, nhưng cậu bé không rời It và Day đã lâu nên dù sao thì cũng chạy lại ngồi với Day và It.

"Chú Day, bánh của cháu thì sao?" hỏi cậu bé khi nhớ ra

"Chú nghĩ rằng cháu đã quên đấy" Day trả lời với một nụ cười.

"Cháu có ăn gì khác không?" Day hỏi.

"Đủ rồi ạ. Cháu muốn đi ăn bánh," Salmon lại nói. Sau đó Day đứng dậy lấy chiếc bánh trong tủ lạnh ra đĩa và đưa cho cậu bé.

"Chú It" Cá hồi xin chú cho ăn. It đồng ý ngồi đút bánh cho chú còn Day thì ngồi đút cho It ăn vì bận.

"It chăm con, nhưng It là con của Day", mẹ It cười nói khi chứng kiến

cảnh tượng

"Ta nghĩ chúng ta nên chụp ảnh cùng nhau" Wa trầm ngâm nói trước khi lấy máy ảnh và chụp ảnh các thành viên trong gia đình

"It và Day, có muốn chụp ảnh ba người không?" Wa hỏi.

"Chờ một chút ạ" It trả lời ngay lập tức. Trước khi sắp xếp Salmon ngồi trên đùi của cậu và một nửa trong lòng của Day.

"Ok...1...2....3..." Bấm... Bấm..

"It, trước khi đi mang Cá Hồi đi tắm rửa, còn đi ngủ, ngày mai còn phải dậy chuẩn bị đi đưa Cá Hồi nữa." Day nói với It khi anh bước vào căn phòng. It nằm trên giường chơi với Salmon, người cười, dáng người mảnh khảnh đưa cậu bé vào phòng lúc 9 giờ tối. Day sau đó ngồi uống rượu với Wa và những người thân khác một lúc. Lúc đầu, Pim mời Salmon ngủ cùng mình. Nhưng tối nay Salmon muốn ngủ với It nên Pim không nói gì.

"Được rồi, đi tắm đi Salmon," It nói với cháu trai trước khi vào phòng tắm và tắm. Ngay sau đó, Day đi tắm.

"Này, ngày mai mấy giờ mày phải dậy?" It hỏi người yêu khi thấy anh từ phòng tắm bước ra.

"Tao phải dậy ăn sáng với mẹ rồi chúng ta ra sân bay." Day nói lại. It gật đầu xác nhận, rồi anh quay sang nhìn cậu bé đang xem TV ở giữa giường.

"Nào, It," Day nói, biết It đang nghĩ về Salmon

"Cái gì, tao không nghĩ nhiều về nó," It đáp lại, hơi mỉm cười. Day đến và ngồi trên giường cạnh Salmon vì hôm nay cậu bé sẽ ngủ giữa

"Cá Hồi, đi ngủ đi, ngày mai, chúng ta phải dậy sớm," Day nói. Cậu bé nhìn lên từ màn hình TV để xem Day.

“Vâng” cậu bé nhẹ nhàng đáp. Day rồi tắt TV và tắt đèn phòng ngủ. Chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn ngủ. Cá Hồi liền quay sang nằm ôm It nhưng đầu tiên, sau đó quay sang Day.

"Chú Day, ôm cháu đi" Salmon nói. Day mỉm cười và leo lên giường, rồi lăn ra ngủ ôm Salmon và It.

"Chú ôm Salmon sẽ không thoải mái?" It hỏi với một nụ cười.

“Không khó lắm đâu,” cậu bé nói. It sau đó khẽ ngửi trán Salmon. Còn Day cũng thơm trên mái tóc mềm mại của Salmon.

"Nhắm mắt lại đi, chú sẽ tắt đèn," Day nói. Salmon lập tức nhắm mắt lại. Day đưa tay tắt đèn và quay lại ôm Salmon và It như trước.

Sáng hôm sau...

Chuông báo thức mà Day đã đặt vang lên khiến Day thức dậy và ngay lập tức quay lại cầm nó lên và bấm. Day nằm ngửa một lúc trước khi quay sang nhìn đứa trẻ và bạn trai của mình, lúc này vẫn đang ngủ say. Anh đứng dậy và đi vào phòng tắm.

Cộc.. Cộc.. Có tiếng gõ cửa phòng ngủ khiến Day vừa từ phòng tắm bước ra vội vàng bước tới mở.

"Cá Hồi tỉnh chưa ạ?" Pim hỏi

"Vẫn chưa, tao chuẩn bị đánh thức thằng bé đây" Day nói lại.

"Gọi thằng bé giúp em nhé. Em tưởng chưa có ai dậy nên em đến nhìn một chút" Pim nói lại trước khi quay trở lại phòng của mình. Day đóng cửa lại và bước đến bên giường

"It.. dậy đi It" Day gọi người yêu đang uể oải từ từ mở mắt.

"Đã sáng rồi sao?" It nhẹ nhàng hỏi

"Ừm, đi tắm trước đi. Lát nữa mày có thể đánh thức Salmon," Day nói. It từ từ đứng dậy và đi vào phòng tắm để tắm. Day bật TV để xem tin tức. Khi It rời đi, Day đi tắm

"Mày có thể đánh thức Salmon," Day nói sau khi tắm và mặc quần áo.

"Cá hồi, dậy đi!" It gọi cháu mình một cách dịu dàng. Cậu bé quay lại khi ai đó quấy rầy giấc ngủ của mình

"Cá Hồi" It gọi lần nữa, và cậu bé tỉnh dậy.

“Được rồi, đi tắm thôi,” It nói, trước khi đưa cậu bé vẫn chưa thức dậy đi tắm. Khi nhìn thấy nước, mắt cậu bé sáng lên và cậu nói với It để một chút. Day cũng chuẩn bị một số quần áo cho Salmon.

"Mọi người đã xuống rồi" Pim nói khi cô thấy Day và It mang Cá hồi ra khỏi phòng của họ.

"Chúng ta ăn sáng cùng nhau trước đi"" Mẹ gọi ngay khi thấy mọi người đã đến

"Day, có phải túi của Salmon không?" Pim ngạc nhiên hỏi khi thấy túi lớn của con trai.

"Salmon đã không lấy lại quần áo của mình. Vì vậy, tao sẽ lấy lại quần áo mà chúng tôi đã mua cho thằng bé” Day nói lại.

"Thật sao? Salmon phải yêu It và Day nhiều lắm mới được như vậy", Pim âu yếm nói với con trai trước khi đưa cả hai đi ăn sáng cùng nhau trong phòng ăn của ngôi nhà.

Trong suốt thời gian họ ăn, Salmon ngồi cạnh It và Day. Cả hai không nói lời nào, cứ thỉnh thoảng lấy đồ ăn cho cậu bé ăn. Nhưng phần lớn thời gian, anh bảo Salmon ăn một mình. Ăn xong, anh thu dọn đồ đạc lên xe để chuẩn bị đưa gia đình Cá Hồi ra sân bay.

"P’Pim, em và Day có thể đi xe một mình. Hãy để Salmon ngồi với em" It nói với Pim vì người họ phải đi xe tải.

"Được rồi, chúng ta lái xe đi," Pim nói trước khi chào tạm biệt mọi người không đi cùng cô ở sân bay và đưa họ lên xe ngay.

It bế Salmon lên và ngồi trên đùi mình ở ghế trước. Cậu bé im lặng, không nói như mọi khi.

"Hôm nay có chuyện gì thế? Yên lặng quá," Day giả vờ hỏi, nhưng cậu bé im lặng và buồn bã. It không nói nên lời, cậu muốn kéo dài thời gian nhưng không thể. Khi họ đến sân bay, Day tìm được một chỗ đậu xe, vì vậy bóng người cao lớn đón It đang ôm Salmon để cùng Pim và Frank đang đợi

"Bao lâu cho đến khi họ gọi lên máy bay nhỉ?" It nhẹ nhàng hỏi chị gái mình.

"Khoảng một giờ nữa" Pim nói

Day và It đưa Salmon ngồi đợi cùng những người họ hàng cũng đến đưa gia đình họ đến.

"Này, sao anh lại làm vẻ mặt đó?" Ploy bước tới và hỏi It, It chỉ cười nhẹ với em gái mình. Bây giờ Salmon bám chặt lấy chú của mình và không để It đi. Thời gian càng gần, mắt của It càng đỏ hoe. Cho đến khi Day phải giơ tay ôm lấy họ.

"Pim, anh sẽ phải lưu số điện thoại và địa chỉ email của em. Hãy để It noi chuyện Salmon," Day thúc giục, và Frank vội viết lại và mặc cả một chút về việc thiết lập một cuộc gọi.

"Cá hồi, đến giờ rồi. Chúng ta phải đi vào." Pim đến gần để nói với con trai cô đang đối mặt với bức tượng bán thân của It.

"Cá hồi" Day lại gọi cậu bé

"Hức..hứ.. con không muốn đi... con ở với chú It." Cậu bé nức nở, khiến It chảy nước mắt.

"Không, Salmon, chúng ta đã nói về nó rồi" Day nói, và cậu bé bắt đầu khóc nức nở cho đến khi It không thể ngăn những giọt nước mắt tuôn rơi, Pim cố gắng ôm lấy con trai mình từ ngực It, nhưng Salmon vẫy tay qua lại, không cho phép mẹ mình ôm lấy

"Pim, emsẽ cõng thằng bé cho chị" It nói, giọng run run. Day đã phải đưa tay lau nước mắt trên gương mặt nhẵn nhụi. It bế Salmon đi theo Pim. Cô và Frank nói lời tạm biệt với người thân của họ một lần nữa.

"Cá Hồi, ngẩng đầu trước nói với chú." Day gọi là Salmon, lúc này đang nằm gọn trong vai chú mình. Nhưng Salmon không nhìn lên.

"Cá hồi, muốn chú tức giận sao?" Day dọa, khiến cậu bé ngẩng cao đầu

"Không... chú Day đừng giận," cậu bé nức nở nói, và Day mỉm cười nhẹ nhàng.

"Nếu không muốn chú tức giận, Cá Hồi cũng không nên bướng bỉnh, hiểu chưa?" Day lại nói, Salmon im lặng một lúc rồi gật đầu.

"Con phải đi với bố mẹ. Con sẽ sớm quay lại với chúng ta." Day lại nói. Salmon mím môi trước khi lại nức nở.

"Cháu cũng đang làm chú It khóc đấy," Day nói. Salmon liếc nhìn It trước khi đưa bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho chú

“Hức.. Chú It đừng khóc, chú đừng khóc,” cậu bé run giọng nói, It cười trong nước mắt

"Cá Hồi, đừng khóc, ngoan a." Giọng It cũng run không kém. Các họ hàng nhìn It và Salmon với vẻ thương hại và thông cảm cho cả hai

"Những người khóc đang an ủi lẫn nhau," Wa cười nói

"Hãy đi với mẹ nào, Salmon"" Day nói với Salmon một lần nữa.

Cậu bé gật đầu đồng ý. It chưa kịp đặt Salmon xuống, Pim đã với tới và nắm lấy tay Salmon. It cúi xuống và hôn lên má cậu bé, cả trái và phải.

It nói với cháu trai: “Khi nào con đến nơi, hãy mở Skype và nói chuyện”.

"Vâng"" cậu bé trả lời với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Trước khi Day và It giơ tay để chào Pim và Frank

"Chúng ta đã đồng ý mang thằng bé," Pim nói với It.

It gật đầu. Day ôm bờ vai gầy của It. Pim đưa Salmon đến lối vào để kiểm tra tài liệu. Cậu bé thường đi lùi để nhìn các chú. It đứng đó nước mắt giàn giụa, nhưng vừa bước vào, cậu bé đã nói gì đó với mẹ rồi chạy lại tìm It và Day.

"Huk... chú Day... chú It" Cậu bé dang rộng hai tay gọi hai người thật to, Day và It vội vàng cúi xuống ôm Salmon trước khi hôn lên má Day và It

“Cháu yêu chú nhiều lắm,” Salmon nói, giọng run run.

"Chúng ta cũng yêu cháu, Cá hồi," Day và It trả lời Salmon lại kéo ra và nhìn Day và It với đôi mắt ngấn lệ lần nữa

"Cháu sẽ trở lại. Xin đừng quên cháu nhé," Salmon nói một lần nữa, It mỉm cười một chút trước khi hôn lên trán cậu bé

"Tất nhiên, chú hứa," It trả lời cháu trai của mình với giọng nghiêm túc.