Chương 50

Sau khi nghe lời hứa của chú mình, Salmon cười thật tươi trước khi từ từ rời khỏi Day và It. Hai tay giơ lên

vẫy

"Bye..bye" thằng nhỏ nói xong chạy lại chỗ mẹ đang đứng nhìn rồi đi vào trong.

"Cá hồi thật sự không còn ở đây nữa?" It nói giọng run run. Day nắm lấy cơ thể của It để kéo về phía mình. It chạy vào ôm Day khóc nức nở cho đến khi Wa và Ploy phải giúp anh an ủi.

"Suỵt, im đi, It. Mày không xấu hổ với người khác sao?" Day khẽ hỏi. It lắc đầu

"Này, Day..um It. Mày đang làm gì ở đây thế? Và chuyện gì đã xảy ra vậy?" Giọng Nick vang lên khi đến gần Day và It cùng với Neil.

"Mày đang làm gì thế?" Day hỏi người bạn thân nhất của mình

"Tao đến đón mẹ ra cổng ở đằng kia, tao thấy có người giống mày nên tao gọi xem có đúng không" Neil lo lắng nói, bước lại chỗ cậu bạn thân.

"Chúng tao ở đây để tiễn Salmon," Day nói ngắn gọn. Nó khiến Nick và Neil nhận ra It có gì đó không ổn.

"It, có chuyện gì thế?" Nick hỏi.

“Day, vậy tao sẽ đưa người thân của tao về trước,” Wa nói, và Day gật đầu trước khi quay sang chào tạm biệt những người thân khác thay It.

"Tốt hơn là tao nên gọi It và ngồi xuống trước," Nick nói khi bước đến một chiếc ghế dành cho khách và đợi bạn mình bình tĩnh lại.

"Bà ấy đến đây khi nào?" Day quay sang Neil

“Vài ngày trước, bà ấy đến gặp con dâu của mình và quyết định sẽ làm mọi chuyện rối tung lên,” Neil nói và Day gật đầu. Một lúc sau, It bắt đầu khóc, đôi mắt rưng rưng vì khóc. It hơi hướng về người bạn thân nhất của mình

"Ai đã đánh mày thế Nick?" It hỏi khi nhìn thấy những vết sẹo nhỏ và khô trên chân Nick.

"Tao bị ô tô đâm, nhưng tao đã đỡ hơn hơn rồi" Nick nói, và It gật đầu

"Mọi thứ đều ổn phaiar không?" Day hỏi người yêu.

"Hừm," It đáp, cổ họng run run

"Vậy bây giờ hai người định đi đâu?" Neil hỏi.

"Có lẽ tao sẽ quay lại căn hộ," Day nói. Neil gật đầu đồng ý trước khi dẫn họ trở lại xe và cùng nhau trở về căn hộ. Neil và Nick cũng ngồi trong phòng của Day. It vào nhà tắm rửa mặt.

"À, tao có chuyện muốn nói với mày, tao và It định chuyển đến sống ở nhà tao, bọn tao muốn ở gần Night," Day nói với bạn mình.

"Còn phòng này?" Nick ngay lập tức hỏi, cảm thấy hơi thất vọng khi biết rằng cậu và It sẽ ngày càng xa nhau.

"Nó sẽ được cho thuê. It muốn ở nhà," Day nói lại, mặt Nick trở nên tái nhợt. Neil nhìn người yêu thấu hiểu

"Có ai trong khu phố của mày rao bán nhà không?" Neil hỏi, khiến Nick lập tức nhìn anh.

"Tại sao mày lại hỏi thế, Neil?" Nick hỏi ngay người yêu của mình.

“Tao cũng bắt đầu chán chung cư rồi. Đến ngôi nhà cũ ở Pathum, cách gara không xa.”

"Ừm... Tao sẽ cố gắng tìm hiểu, nhưng tao nghĩ có thể có." Day nói trước khi quay sang nhìn It, người vừa bước ra từ phòng tắm sau khi rửa mặt.

"Mày đang nói về cái gì vậy?" It hỏi khi bước tới và ngồi xuống cạnh Day.

"Neil bảo tao tìm một ngôi nhà gần nhà chúng ta. Cậu ấy sẽ mua nó nếu chúng ta chuyển đi," Day nói, mỉm cười nhẹ.

“Tốt, vậy chúng ta có thể gần nhau hơn,” Neil nói.

"Mày, mày không định nói với tao rằng mày sẽ chuyển đến sống với Day sao?" Nick nói trong một giai điệu bất lực

"Tao đã gặp bạn ở đâu được? Tao muốn nói với mày, nhưng tso không có cơ hội gặp mày," It nói, bước ra ngoài và tinh nghịch đá vào chân bạn mình.

"Vậy khi nào thì mày đi?" Neil hỏi lại.

"Có lẽ trong vài ngày nữa," Day nói trước khi tiếp tục cuộc trò chuyện. Một lúc sau, Neil và Nick trở về phòng để Day và It có thể nghỉ ngơi.

"It, ngày mai tao sẽ gặp Mac. Mày có muốn đi cùng không?" Day hỏi với giọng nghiêm túc khiến It đang ngồi xem TV lập tức quay lại nhìn anh.

"Tao sẽ đi" It vội vàng nói.

"Cá Hồi đã đi bao nhiêu giờ để về nhà nhỉ?" It nhẹ nhàng hỏi

"Chiếc máy bay mà Pim đang đi lẽ ra phải bay thẳng trong khoảng 15 tiếng", Day nói, It lật đật ngồi dậy nhẩm tính

"Chuyến bay lúc 10:30 rời khỏi nhà chúng ta, khoảng 2:00 có lẽ sẽ đến, nhưng sẽ lâu hơn 2:00 phải không?" It hỏi lại. Day ngồi nhẩm tính trong đầu trước khi gật đầu.

"Vậy lúc 2 giờ sáng nay, tao có thể lên Skype và đợi Salmon được không?" It nói

"It, để Salmon nghỉ ngơi trước đi. Thằng bé sẽ ngồi trên máy bay rất lâu," Day nói, khiến It có chút ngượng ngùng.

"Vậy khi nào chúng ta sẽ nói chuyện với Salmon?" It hỏi

"Hãy đợi trước. Nếu Salmon sẵn sàng nói chuyện, Pim sẽ liên lạc với chúng ta, hãy bình tĩnh", Day nói. It chậm rãi gật đầu, mặt xịu xuống cho đến khi Day phải ôm đầu người yêu tựa vào vai anh.

"Điều này không tốt đâu, It. Giả sử Salmon về nhà và có những triệu chứng giống như mày. Mày sẽ thế nào?" Day hỏi, It chậm rãi lắc đầu.

“Ừm... tao không vui được," It nhẹ nhàng nói

"Và mày nghĩ rằng nếu Salmon biết mày như thế này, thằng bé sẽ vui mừng à? Mày không nhớ mày đã khóc khi tao trêu chọc mày vì vậy Salmon đã khóc cùng với mày à? Mặc dù Salmon là một đứa trẻ, nhưng nó có thể cảm nhận được cảm giác của người mình yêu" Day nói.

"Xin lỗi, tao chỉ nhớ thằng bé quá" It nhẹ nhàng nói và nghĩ về những gì Day đã làm. nói.

"Mày có thể nhớ, nhưng mày phải sống một cuộc sống bình thường như mọi ngày. Tao không cảm thấy thật thoải mái khi thấy mày như thế này", Day nói. It tặng người yêu một cái nhìn

“Xin lỗi, tao ước hôm nay là ngày duy nhất tao như thế này, tao chỉ muốn một ngày thôi,” It nhẹ giọng nói. Day dịu dàng hôn lên tóc cậu.

"Ừm, chỉ một ngày," Day nói, trước khi tiếp tục ngồi xem TV với It ngồi cạnh anh, không đi đâu

Reng... reng… Tiếng chuông điện thoại vào đầu giờ sáng khiến Day, người đang nằm trên giường ôm người yêu, với đôi mày nhíu lại với tay cầm lấy điện thoại trước khi nhấn lại.

“Xin chào,” Day điềm tĩnh nói khi anh ấy nhìn It, người đang di chuyển trong vòng tay của Day

"P’Day.., là Pim ạ! Xin lỗi vì đã gọi và đánh thức anh dậy sớm như vậy" Pim nói. Sau đó Day xem giờ trên điện thoại nên biết là 5h sáng.

"Không sao đâu, Pim...em có ở nhà không?" Day hỏi, cuộc nói chuyện của Day khiến It khẽ mở mắt.

"Mày đang nói chuyện với ai vậy Day?" It nhẹ nhàng hỏi người yêu.

"Nói chuyện với Pim," Day đáp lại.

"Khoảng hơn 1 tiếng trước thì em đã về đến nhà. Nhưng về đến nhà thì Salmon bắt em mở Skype nói chuyện với It. Em nói chắc hai người đang ngủ nhưng Salmon không hiểu. Em cũng không biết làm thế nào để an ủi, vì vậy em gọi để làm phiền P’Day và It, bây giờ có tiện nói chuyện với cháu trai của anh không ạ?" Pim ân cần nói.

"Chờ một chút, Pim..." Day nói, trước khi quay sang nhìn It, người hiện đang nằm xuống và nhìn Day.

"Cá hồi đã về rồi... chúng ta nói chuyện được không?" It vội vàng hỏi.

"Đi lấy máy tính xách tay đi" Day nói. It vội vàng nhảy xuống giường, bật đèn cả phòng rồi lập tức chạy đi lấy laptop trên giường bật lên.

"Pim, anh sẽ mở Skype ngay. Em có thể cúp máy trước để không lãng phí cuộc gọi," Day nói. Sau đó Pim cúp máy.

Day nghĩ chắc Pim sẽ bật máy tính lên để con trai nói chuyện với chú. It bật máy và ngay lập tức vào chương trình chờ. Day dậy đi vệ sinh và để người yêu đợi. Không lâu sau, phần mềm được kết nối với giọng nói của Pim phát ra đầu tiên.

"It, mày có thấy tao không?") Giọng nói của Pim vang lên

"Chưa đâu, P’Pim.. Ồ... bây giờ em thấy rồi," It vui vẻ nói. Khi xem ảnh từ phía Pim

"Cá hồi đến nhanh lên, chú It đến rồi" Pim vẫy tay gọi con trai qua đường. Trước khi bóng dáng của cậu bé xuất hiện, It đã có thể nhìn thấy. Mắt It lại sáng lên khi nhìn thấy đôi mắt hơi sưng và đỏ của đứa cháu thân yêu.

"Chú It" một giọng nói lớn gọi. Cậu bé vội vàng ngồi xuống trước màn hình.

"Này Sal, tại sao cháu lại khóc thế?" It hỏi ngay cháu mình. Nếu Salmon ở đó, cậu sẽ kéo thằng bé vào lòng và hôn lên má để an ủi

"Mẹ không cho con nói chuyện với chú It." Cậu bé hét lên. It khẽ mỉm cười, cố ép mình không khóc cho Salmon nhìn thấy.

"Vậy là cháu đã về đến nhà rồi? Đã bao lâu rồi cháu chưa về nhà?" It lo lắng hỏi. Bây giờ Pim và Frank để Salmon ngồi nói chuyện với It

"Một lúc trước rồi ạ .. chú Day đã đi đâu rồi ạ?" Salmon ngay lập tức hỏi Day.

"Chú Day đi vệ sinh rồi.. Day mau ra đây, Salmon đang gọi." It liền gọi cho người yêu. Day bước tới ngồi xuống cạnh It và mỉm cười với Salmon.

"Cháu bướng bỉnh và làm mẹ lo lắng đúng không?" Day giả vờ hỏi, Cá Hồi phồng má.

"Sal không bướng bỉnh. Sal không bướng bỉnh"" Cậu bé trả lời với một nụ cười nhẹ

"Cá hồi, chúng ta sắp đạt thành hiệp nghị sao?" Day nói, It lập tức quay sang nhìn người yêu.

"Ngay cả khi cháu trai của mày không ở đây, sẽ có một thỏa thuận một lần nữa à, Day?" It tò mò hỏi.

"Chắc chắn," Day trả lời.

"Cái gì ạ?" hỏi cậu bé

"Salmon biết không, giờ ở Thái Lan và Mỹ không giống nhau. Bây giờ ở nhà cháu là khoảng 5 giờ chiều, nhưng ở Thái Lan mới 5 giờ sáng, cháu biết không?" Day hỏi. cậu con trai lắc đầu

"Cháu không biết." Salmon trả lời

"Nếu chú đã nói với cháu, chúng ta nên thống nhất thời điểm chúng ta sẽ nói chuyện nhé, để không làm gián đoạn thời gian của Salmon và chú It nữa" Day nói lại, Salmon chăm chú lắng nghe.

"Day, không sao đâu," It nói với người yêu. Nhưng Day lắc đầu

“Không, It để Salmon biết cách quản lý thời gian,” Day đáp lại khiến It không thể cãi lại Day nên quay sang nhìn Salmon lần nữa.

"Khi cháu bắt đầu học, cháu phải đi học, phải không? Vì vậy, khi cháu đi học về rồi nói chuyện sau. Khoảng 6 giờ tối, được chứ? Buổi chiều sẽ không nói chuyện vì đó là giờ hai chú cháu đi ngủ." Day nói lại.

"Vâng" cậu bé trả lời. Tuy hơi bối rối nhưng cậu bé biết chiều mình sẽ không nói chuyện với It và Day

"Làm tốt lắm," Day khen, khiến cậu bé mỉm cười. Trước khi Day cho phép It tiếp tục nói chuyện với Salmon. Day cũng muốn hỏi cậu bé rằng liệu cậu có cảm thấy mệt không vì dường như cậu không còn đủ năng lượng để ngồi xuống và nói chuyện với giọng huyên thuyên như khi rời sân bay.

“Day.., nhìn Salmon kìa.” Giọng It vang lên, khiến Day đang chơi điện thoại bên cạnh ngẩng đầu lên trước khi khẽ mỉm cười. Cậu nhóc bướng bỉnh giờ đã nằm ngủ trên màn hình sau khi Pim đặt chiếc laptop lên giường cho cậu bé nằm nói chuyện.

"Lông mi thật dài." It đưa tay vuốt màn hình laptop chiếm hết vùng mắt của Salmon.

"Chắc thằng bé đã thực sự kiệt sức," Day cười nói. It trìu mến nhìn cháu trai trước khi nghe tiếng Pim

"À... con ngủ quên à?" Giọng Pim nói về con trai của cô ấy trước khi cầm cuốn sổ lên tiếp tục nói chuyện với It

"Cá hồi đang ngủ It" nói Pim

"Ừ.. Chà, tạm thời chỉ vậy thôi. Hãy để Salmon nghỉ ngơi trước," It nói. Trước khi báo Day, hãy nói chuyện với Salmon để Pim biết. Sau khi đồng ý với chị gái, It đã tắt máy tính xách tay và đặt xuống bên cạnh Day.

"Mày có ổn không?" Day hỏi

"Ồ, tao không sao. Thật tốt khi được nói chuyện và nhìn thấy khuôn mặt của thằng bé như thế này. Cho dù tao không thể ôm, tao cũng sẽ không thể chống cự được." It cười nói

"Mày muốn ngủ tiếp không?" Day hỏi người yêu.

"Vậy khi nào chúng ta sẽ xem xét vấn đề đó?" It hỏi lại

“Chút nữa đi” Day trả lời. It gật đầu xác nhận trước khi đưa tay ra ôm Day như một dấu hiệu cho thấy cậu sẽ đi ngủ tiếp. Day quay ra cũng ôm người yêu

…………..

"Ừm, tao sẽ rời khỏi căn hộ. Hẹn gặp lại sau," Day nói vào điện thoại trước khi cúp máy. Sau khi thức dậy lúc 10 giờ sáng và làm bữa sáng cho It, anh đánh thức It dậy, tắm rửa rồi hai người ăn cơm, Day sau đó gọi điện nói sẽ nói chuyện với Mac.

"Có chuyện gì thế?" It hỏi ngay khi Day cúp máy

"Tao nói chúng ta sẽ đến, cậu ta đang nói với Mac rằng cả hai chúng ta sẽ vào nhà nói chuyện" Day đáp lại trước khi dẫn người yêu lên xe và lập tức lái thẳng đến nhà Nan.

"Ồ, đó không phải là văn phòng sao?" It hỏi vì nhà cậu ở ngay cạnh trường đua

“Tên khốn đó đã đưa cậu ta vào nhà,” Day nói trước khi tắt động cơ và bước ra khỏi xe. Nhiều đàn em của Nan giơ tay chào Day và It ngay khi vừa thấy mặt.

"Nan đang đợi bên trong, P’ Day," một thiếu niên nói. Day gật đầu đồng ý trước đi về phía It.

"Tao chưa bao giờ đến nhà cậu ấy. Lúc nào tao cũng thấy cậu ấy ở ngoài trường đua. Cậu ấy ở với ai thế?" It hỏi.

"Một mình, nhà bố mẹ nó ở chỗ khác. Nó ở một mình. Nó cũng nuôi mấy thanh niên này, có đứa không có nhà, đưa thì không muốn về nên về ở với thằng này đây", Day đáp. .

Nhà của Nan khá rộng, có hàng rào bao quanh và phía sau khá rộng, bên cạnh có một ngôi nhà nhỏ. It nghĩ rằng đó có thể là nhà của những thế hệ trẻ mà họ đến sống cùng. Khi bước vào phòng, cậu thấy Nan đang ngồi đợi.

“Xin chào,” Nan vẫy tay chào. Day gật đầu

"Mac đâu?" It ngay lập tức yêu cầu Mac

"Này, đợi một chút, em sẽ gọi cậu ta" Nan nói, vì vậy Day bế It và đợi sofa. Nan bước lên tầng hai của ngôi nhà. Day khẽ nhướng mày.

"Cậu ta phải ở trong phòng sao?" Day lẩm bẩm, nhưng anh không quan tâm.

Một lúc sau, Nan đi xuống cầu thang với Mac trong chiếc quần đùi dài đến đầu gối và một chiếc áo phông trắng đơn giản. Nhưng cơ thể Mac có vẻ không bình thường, cơ thể cậu ta có những vết bầm tím, thậm chí trên cổ có một chiếc vòng cổ bằng sắt dày gắn với một sợi xích dài buộc vào tay Nan không khác gì vòng cổ chó

"Day chết tiệt!" Mac nghiến răng mắng Day và bị đả kích khi thấy Day ngồi xuống. Nhưng Mac không thể di chuyển theo ý muốn khi bị Nan kéo đi. It ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Day. Trong khi Day vẫn đứng yên.

"Đừng cứng đầu như vậy Mac, ngồi xuống đi." Nan trầm giọng nói. Trước khi đưa Mac vào, người đang trừng mắt nhìn Day một cách bực bội, cậu ngồi xuống phía bên kia của chiếc ghế dài, nắm chặt tay. Nhưng hắn cái gì cũng không dám làm, chỉ là hầm hừ qua kẽ răng.

"Mày còn muốn gì ở tao nữa?" Mac hỏi với giọng đau khổ. Cậu thậm chí không nhìn It, người cảm thấy thương tiếc cho cậu ta

"Tao không cần mày quá nhiều, Mac. Tao biết mày ghét tao vì đã khiến mày cảm thấy như vậy, nhưng tao đã cảnh báo mày nhiều lần trước đây, cho mày nhiều cơ hội, nhưng mày không thể nghĩ cho bản thân mình. It là của tao, cậu ấy là vợ tao, ai dám động đến It, tao có thể khiến anh ta sống không bằng chết, tao không quan tâm đến bất cứ điều gì" Day nói với giọng đều đều. Đôi mắt sắc bén đang nhìn Mac, không nao núng. Bản thân Mac được chiều chuộng hơn và thường tránh ánh mắt của Day.

"Khi nào mày sẽ để tao đi?" Mac hỏi lại.

"Tao sẽ để tên khốn đó trả tự do cho mày chỉ khi mày hứa sẽ không gây rối với tao hoặc It nữa, bởi vì nếu mày không hứa, clip của mày sẽ lan truyền và kiếm được rất nhiều lợi nhuận cho tên khốn đó đấy", Day nói lại. Mac quay sang lườm anh.

"Mac," It gọi người bên kia. Mac sững người nhưng không dám nhìn It. Một cảm giác thất vọng dâng lên sâu thẳm trong lòng cậu.

"Tao thậm chí không muốn mày trải qua những điều như thế, hoặc thậm chí buộc mày phải làm một thứ gì đó cho tao," Day nói. Mac ngồi dậy với đôi mắt đỏ hoe. Nhưng không nhìn It.

"Ai rồi cũng khác, tao xin lỗi, mày đau như vậy là quá đủ. Bản thân mày đã trải qua những điều tồi tệ như của tao trước đây, tại sao tao không thể biết cảm giác của mày? Nếu mày còn yêu mình, hãy dừng lại mọi thứ đi. Mọi người đều khác nhau, được chứ?" It lại nói. Mac nuốt từ từ xuống cổ họng trước khi gật đầu.

"Tao không có gì chống lại các người ở đây," Mac nói với giọng trầm, chấp nhận số phận của chính mình

"Nếu mày có thể hiểu và chấp nhận điều đó. Tao sẽ để tên khốn đó thả mày ra, được chứ?" Day nói, và Mac gật đầu. Dù trong lòng rất tức giận, nhưng cậu cảm thấy mình không đủ tư cách để chống lại người của Day và Nan.

"Dù sao thì, hãy để cậu ấy về nhà đi. Mày không cần phải làm gì cả nữa" Day nói. Nan, người đã im lặng suốt thời gian, gật đầu

"Vâng," Nan nói trước khi nhìn sang Mac

"Quay lên lầu ngay bây giờ đi" Nan nói Mac ngay lập tức đứng dậy và đi về phía cầu thang. Tiếng sợi xích bị thả ra khỏi tay cũng rơi xuống đất.

“Cảm ơn rất nhiều,” Day nói.

"Không sao ạ. Hôm nay em sẽ để cậu ấy về nhà như anh đã nói," Nan nói và Day gật đầu

"Chà, mày không cần phải làm tổn thương cậu ta chút nào, tao xin lỗi," Day nói. Nan gật đầu. Trước khi Day kéo lại It

"Nhìn thấy điều này khiến tao cảm thấy tội lỗi," It nói khi anh quay trở lại xe của mình.

"Cái gì? Mày nghĩ tới chính mình sao?" Day bẽn lẽn hỏi.

"Ồ, cậu ấy không dám nhìn tao, Day," It nói. Day thở phào nhẹ nhõm.

"Khi mày quyết định làm điều gì đó, đừng cảm thấy tiếc nuối. Bởi vì mày không thể sửa chữa bất cứ điều gì, mày biết không?" Day nói với giọng đều đều.

"Hiểu rồi," It nhẹ nhàng đáp.

Sau khi nói chuyện với Mac, Day và It trở lại cuộc sống bình thường của họ. Day gặp quản lý để rời khỏi căn hộ để về nhà. Bố của It đã thuê một công ty chuyển nhà để giúp chuyển đồ đạc. It nói chuyện với Salmon hàng ngày, và mỗi ngày, cháu trai của It đều có một câu chuyện để kể. Hôm nay là ngày mà mọi thứ trong phòng chung cư đã được chuyển hoàn toàn đến nhà của Day.

"Ồ, tao mệt rồi. Nghỉ ngơi đi, Day," It nói trước khi gục xuống sàn phòng khách. Sau khi mang một số vật dụng lên phòng ngủ tầng 2 ở một lúc, Day để lại một số đồ đạc cho những người đến thuê căn hộ sử dụng.

"It, mày mới khiêng một ít đồ vật, đã mệt sao?" Day nhẹ nhàng hỏi

"Lên cầu thang mệt lắm, không biết có chịu nổi không, tao định nghỉ một lát," It nói, nằm giữa phòng. Day khẽ lắc đầu nhưng không nói gì.

Đối với Gear và Night, một số vật phẩm được đặt ở tầng trệt của ngôi nhà. Day đi đi lại lại trong phòng một lúc rồi quay lại nhìn người yêu. Hóa ra It đã ngủ quên mất. Day đến xuống bế người yêu lên bế lên giường nằm ngủ thoải mái. Bàn tay mạnh mẽ của anh khẽ vuốt mái tóc mềm mại xõa xuống che đi khuôn mặt

"À," một giọng nói yếu ớt phát ra từ cổ họng của It trước khi đôi mắt cậu rung lên nhẹ nhàng

"Mày thu dọn đồ đạc xong chưa?" It nhẹ nhàng hỏi.

"Tao đã làm mày tỉnh giấc à?" Day hỏi lại, It chậm rãi lắc đầu trước khi điều chỉnh ánh mắt trong giây lát.

"Mày bế tao lên giường à?" It hỏi khi nhận ra mình đang nằm trên giường.

"Ừm, mày vừa thức dậy," Day nói lại. It vẫn đang nhìn người yêu của mình. Day lúc này chống khuỷu tay xuống giường và cúi mặt nhìn It với ánh mắt đầy yêu thương và trìu mến.

"Tao ngủ bao lâu rồi?" It hỏi lại. Day lắc đầu

"Không mất nhiều thời gian. Mày định ngủ tiếp à?" Day hỏi lại, đưa tay vuốt ve đôi má hồng hào của It.

"Sẽ không ai giúp mày dọn dẹp phòng mất," It trả lời khàn khàn.

“Phòng, chúng ta có thể lấy chúng sớm thôi,” Day lầm bầm, trước khi từ từ cúi mặt xuống. Đôi môi ấm áp áp nhẹ lên bờ môi mềm mại. It hé môi ra một chút để mở chiếc lưỡi nóng bỏng của Day luồn vào trong. Chiếc lưỡi nóng bỏng không hề khiến người ta thất vọng, nhiệt tình giao thoa với chiếc lưỡi nhỏ. Day nắm lấy tay It quàng vào cổ Day khiến đối phương dễ dàng thuận theo. Khi vòng tay mảnh khảnh vòng qua người, Day mới quay người chặn ngang người yêu, chiếc lưỡi nóng bỏng của họ quấn lấy nhau say đắm. Hai bên xô đẩy nhau qua lại. It ngứa ran khắp ngực và não trắng bệch. Day luồn tay vào trong áo It khi anh chầm chậm vuốt ve vòng eo thon gọn của cậu.

"Hừm...ừm." Có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào của It, xen lẫn với âm thanh của nụ hôn

"Day, chiếc hộp màu nâu ở bên cạnh.. và.. dưới cùng"

Trong khi lấy nó, Gear mở cửa phòng ngủ, người bước vào để hỏi về chiếc hộp. Gear đứng hình trong giây lát khi nhìn thấy cảnh người bạn thân nhất của mình. It giật mình vội kéo môi Day ra. với khuôn mặt nóng bừng vì biết chắc chắn Gear đã nhìn thấy cảnh tượng đó. Day thở dài, nhưng anh không di chuyển khỏi cơ thể người yêu của mình và quay lại để nhìn Gear, người đang đứng ở ngưỡng cửa.

"Gear khi mày vào phòng của người khác, hãy học cách gõ cửa trước đi" Day nói với giọng trầm, nhìn Gear với ánh mắt hung dữ

"Hừ, ai mà biết hai người lại nổi hứng như vậy giữa thanh thiên bạch nhật? Cả căn phòng vẫn còn lộn xộn," Gear nói khi nhìn bạn mình bằng ánh mắt trêu đùa, khiến It vội vàng bỏ đi vì xấu hổ.

"Chà, như mày đã biết, hãy rời đi trước. Tao sẽ tiếp tục và đừng quên khóa cửa cho tao" Day nói, không chút bối rối. Gear ròi khỏi một chút khi biết rằng anh ấy không thể chọc tức Day khiến anh ấy xấu hổ.

"Được rồi, thôi nào, đừng hét to quá đấy nhé, It," Gear nói đùa lần nữa trước khi rời khỏi căn phòng với cánh cửa bị khóa cho Day

"Chết tiệt," It mắng bạn mình, đuổi theo trước khi quay lại nhìn người yêu.

"Day sao mày không khóa cửa phòng?" It nói giọng người yêu khản đặc.

“Chúng ta đang ở phòng cuối cùng, It, đừng trách tao,” Day đáp lại với một nụ cười nhẹ trên môi. It giữ cho Day há hốc miệng trước khi anh cúi xuống hôn lên môi dưới của It.

“Ugh,” It rêи ɾỉ phản đối trong cổ họng.

"Day... giờ là ban ngày" It trầm giọng khi biết người yêu muốn gì

“Vậy ai đã ra lệnh rằng tao không được làm nó vào ban ngày?” Day hỏi với vẻ mặt bình thản khiến It đỏ mặt.

It không quen với vẻ mặt dịu dàng, nhưng đôi mắt của Day lần đầu tiên ánh lên sự thèm khát, và anh không cần phải đợi It trả lời hoặc nói bất cứ điều gì. Day rồi lại cúi xuống ngậm lấy vị ngọt vào khoang miệng ấm áp của It. Lần này, một cách cuồng nhiệt và bướng bỉnh, chiếc lưỡi nóng bỏng quấn lấy đầu lưỡi nhỏ bé cho đến khi It nổi da gà khắp người. Nụ hôn nghe như tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng It.

"Ưʍ.. hả." It lùi ra một chút khi Day hôn cậu say đắm

It hầu như không thể chịu đựng được. Day nắm lấy vòng eo thon gọn của It, thay phiên nhau nhanh chóng và mạnh mẽ. Day đứng thẳng dậy và giật được áo của người yêu ném xuống sàn phòng ngủ, Day cúi xuống và hôn It lần nữa khi anh xoay It nằm lên người anh. Khi Day nằm vuốt ve bên dưới, một bàn tay mạnh mẽ trượt xuống, siết chặt hông anh. Cùng với việc đưa tay vào phía sau It.

"Huh... Day... Uh... bình tĩnh lại," It rêи ɾỉ khi Day rúc vào cổ cậu và gặm dái tai của It khi cậu đang nằm bên dưới, khiến It vùi mặt vào cổ anh. Cơ thể của họ thức dậy cho đến khi họ chạm vào nhau dưới chiếc quần họ đang mặc. Day ấn xuống điểm nhạy cảm khi anh nhào nặn, khiến cơ thể họ như bị nghiền nát.

"Ahhh..." It rêи ɾỉ trong sự phấn khích khi bàn tay mạnh mẽ của Day trượt xuống dưới lưng cậu cùng với một ngón tay dài dọc theo nếp nhăn của mông, khiến It rùng mình. Hàm răng sắc nhọn của It cắn nhẹ vào vai Day, mυ"ŧ cho đến khi tạo thành một vết hằn.

"Hmmm...It.. Hmmm," giọng Day gọi tên người yêu khàn khàn Nhu cầu của Day tăng lên tràn ngập.

"A... Day... Phía dưới." It nói với một cái gật đầu nhẹ. Như Day từ từ nhấn đầu ngón tay của anh ấy vào lỗ nhỏ phía sau mông It.

"Sao nó chặt quá... hmmm... ah... nó sẽ đưa tao đến đâu, để đánh mất chính mình?" Day hỏi với giọng khàn khàn. Ấn một ngón tay ấm áp vào mông cậu, anh cảm nhận được lực siết chặt và vắt từ lỗ sau của It.

"Day.. hmmm... sao mày lại ngâm như thế?" It lúng túng nói. khi Day chỉ giữ nguyên ngón tay dài nó vẫn không thay đổi, Day cười khẩy khi thấy khuôn mặt người tình méo xệch vì du͙© vọиɠ và nhột nhạt.

"Mày chỉ muốn ngón tay sao, It?" Day giả vờ cắn môi hỏi. Trước khi It cúi xuống cắn vào vai Day cho đến khi nó trầy xước vì thất vọng vì người yêu của cậu đã chế nhạo mình. Nhưng Day không kêu lên đau đớn mà giả vờ từ từ thọc ngón tay vào cái lỗ phía sau It cho đến khi thỉnh thoảng giật mình.

"Nói cho tao biết, mày muốn gì, hửm?" Day vừa hỏi vừa rúc vào cổ It. It gật đầu nhìn vào mặt Day, đôi mắt cậu ngấn lệ.

"Tao muốn mày... hm... đừng dùng ngón tay nữa," It nói với giọng khàn khàn.

Day mỉm cười hài lòng trước khi rút một ngón tay dài ra khỏi mông của người yêu, sau đó lật It nằm ngửa và chuyển sang phía trên cùng. Day xoay sở để nhanh chóng mở ra bản thân để không lãng phí thời gian. Day tát vào mông It để được hào hứng nhiều hơn nữa. Sức nóng trong cơ thể họ tỏa về phía nhau. Day cúi xuống nếm cái đỉnh nhỏ của It khi anh với tay lấy một tuýp gel ở đầu giường. Cánh tay mảnh khảnh quanh cổ Day ngứa ran, và It hơi cong ngực để phần kia dễ dàng nếm phần trên ngực nhỏ của mình. Khi anh nếm trải nó một cách thỏa mãn, Day lại trỗi dậy khi anh bóp chất gel vào lòng bàn tay và xoa nắn vật cương cứng nóng bỏng của chính mình

"Mày không dùng bαo ©αo sυ à, Day?" It hỏi, Day lắc đầu

"Không phải lúc này, tao không muốn bị gián đoạn," Day đáp lại trước khi nắm lấy cả hai chân của It và vác lên vai. Sau đó, bôi gel vào lỗ nhỏ của người yêu. Sự mát lạnh của gel khiến It hơi giật mình. Những ngón tay dài của Day lại di chuyển để dọn đường cho sự cương cứng của anh.

"... không... đến.. hmmm," It nói, giọng run run. It bây giờ không chỉ cần những ngón tay mà anh ấy muốn mọi bộ phận của nó đều được lấp đầy bởi Day. Bóng dáng cao lớn không chút do dự. Anh rút ngón tay dài chĩa dươиɠ ѵậŧ vào mông của It. Trước khi từ từ đẩy vào, It hít một hơi thật sâu để nhận gậy nóng của Day

"Chết tiệt... đừng vội nhấm nháp, It," Day nói với một chút phấn khích.

"Ư... Day... chậm... chậm... a... ahhh" It giật mình khi Day ấn dươиɠ ѵậŧ một phát vào cho đến khi nó ngập lút cán khiến nó lập tức cảm thấy căng cứng trong mông.

"Aaah... mày đi đâu mà vội thế... ah... thật đáng sợ" It hét lên khi Day không nghĩ đến việc tạm dừng trong giây lát mà lập tức di chuyển hông.

"Tao không thể chờ đợi... hmmm," Day khàn giọng nói. Một cánh tay ôm lấy chân It, bên kia di chuyển đến nắm lấy hông của It để giữ cậu lại. Cái hông mạnh mẽ của anh ấy hành động rất dữ dội khiến người nằm bên dưới vặn vẹo dữ dội, hai tay nắm chặt các tờ giấy cho đến khi chúng nhàu nát

"Tao sắp chết.. ah... ah... ah... Day." It hét vào mặt người yêu của mình trong một giọng thô, Mông cảu It bóp chặt dươиɠ ѵậŧ của Day dồn dập, Day hẩy hông không ngừng, không biết mệt, tiếng thở hổn hển của bọn họ xen lẫn với tiếng giường. Phòng khách lộn xộn không thành vấn đề, miễn là giường đủ rộng để hai người chơi những bản tình ca.

" Day.. ah... nhanh... ah.. mạnh quá. Day... chịu hết nổi rồi " It nói, đưa tay giữ lấy người yêu mình, Day để It di chuyển tinh khí của mình, rồi nắm lấy hai chân đang nằm sóng soài của It đập mạnh xuống hông mình, vì Day gần như đã chìm vào cõi mộng.

"Chết tiệt... Aaah" Day khịt mũi phấn khích cùng với việc giải phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình ben trong người yêu, toàn thân It căng thẳng chẳng bao lâu thứ dịch màu trắng sữa tràn ra, bôi lên bụng. Day từ từ thả lỏng hông. Khi nhận ra người yêu của mình cũng đã được giải thoát trước đó thì cả hai mới từ từ ngừng thở dốc. Day cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn màng của It cùng với chiếc khăn giấy để lau bụng cho It. Day leo xuống khỏi người It để nằm bên cạnh khi anh ta kéo It vào trong ngực. Trước khi lấy khăn giấy, hãy lau mặt sau của khăn giấy trước. Day hôn lên trán và má của It.

"Mày có mệt không, Day?" It khẽ nhướng mày hỏi

"Không, ba hiệp nữa là tốt rồi." Day nói trước khi It vỗ ngực.

“Tao không có ý đó,” It nói, mặt đỏ bừng.

"Vậy mày đang nói về cái gì vậy? Tao biết chúng ta vừa hoàn thành những gì chúng ta đã làm." Day hỏi ngược lại, miệng hơi mím lại.

"A, nói cho tao biết, mày có mệt không? Có chuyện gì sao?" Day tò mò hỏi. Điều đó khiến It mỉm cười một chút.

"Tao muốn biết mày có mệt hay không. Rằng mày phải chăm sóc tao, giữ lại chăm sóc một người hư hỏng như tao." It hỏi lại.

"Mày biết điều đó?" Day bẽn lẽn hỏi

"Tao biết, tao không biết tại sao taolại hỏi," It nói.

It muốn nói rằng cậu là một thằng ngốc, bị lừa, muốn người yêu của mình coi cậu là người quan trọng duy nhất và nghĩ về cậu như sự lựa chọn đầu tiên cho dù họ có làm gì.

"Hỏi xem có mệt không. Có những lúc mày ngốc nghếch vô cớ, nhưng tao chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chán mày. Cho dù mày có ngốc cả đời, tao cũng sẽ không bao giờ phát chán với mày, It" Day nói khiến It mỉm cười hài lòng.

"Vậy thì tao sẽ luôn là một thằng khốn nạn" It nói đùa. Day quay lại, nụ cười trên môi.

"Bình tĩnh nào, cho dù mày là một tên ngốc hư hỏng, nhưng với tư cách là chồng của mày, tao sẽ yêu mày dù sao đi nữa" Day nói với giọng nghiêm túc. It cười thật tươi trước khi cúi xuống hôn lên má Day

“Vì vậy, cho dù mày có là người vũ phu thì cũng nên yêu thương vợ mình một chút,” It nói, trước khi ngả đầu vào ngực Day. Day ôm chặt lấy người yêu.

"Bất kể bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm trôi qua, một kẻ tàn nhẫn và một kẻ ngốc, hai người này sẽ yêu nhau cho đến chết!"

Kết thúc...