Chương 48

"Lại đây, It." Day nhỏ giọng gọi người yêu trước khi It chuyển sang ngồi cạnh Day, người đã ôm hôn người yêu của mình. Điều này khiến It lại trào nước mắt, và phải đưa tay lên để lau nước mắt cho chính mình.

"Tại sao mày khóc?" Day thấp giọng hỏi. Nhưng tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng người yêu.

"Tao rất đau lòng. Cá hồi sẽ rời đi vào ngày mai", It nói, giọng nghèn nghẹn

"Nếu mày không ngừng khóc, mày sẽ bị đau đầu. Hãy để đồ của Salmon vào túi của thằng bé và chuẩn bị cho cá hồi trước đi. Ngày mai sẽ không còn là một mớ hỗn độn nữa" Day nói lại. It lùi lại một chút khỏi vòng tay của Day

"Mày có thể lấy nó vào ngày mai," It nhẹ nhàng nói. Day nhìn It vẻ hiểu biết.

"Không cần, mày biết ngày mai thu ở nơi nào sao? Bởi vì mày lại muốn hoãn thời gian đúng không?" Day nói, cau mày nhìn It

"Vậy thì tại sao không..." It phẫn nộ kêu lên

"Tao nghĩ mày đã dành thời gian để thu thập cho Salmon. Tốt hơn là mày nên đi với thằng bé. Salmon chuẩn bị ngủ ngay bây giờ đấy. Mày phải thu dọn đồ đạc của mình cho Salmon, phải không? Hãy sử dụng thời gian còn lại cho hữu ích . Bên cạnh đó, Salmon sẽ không bay về vào ngày mai vì P"Pim phải đến ở nhà Emma trước. Chắc là muộn nhất họ sẽ trở về vào ngày kia," Day nói, khiến It suy nghĩ.

“Được rồi” It nhẹ nhàng đáp trước khi ra khỏi giường để lấy quần áo cho Salmon. Day cũng đến giúp It thu dọn từng món đồ chơi của cậu bé. Khi nhặt nó lên, Day nghĩ về mỗi lần cậu bé chơi với món đồ chơi đó. Day thường lén nhìn với người yêu nhưng không nói gì vì anh hiểu rất rõ cảm giác của It. Hai người giúp nhau thu dọn đồ đạc.

"It, ngủ đi. Tao sẽ tắt đèn trước", Day nói với bạn trai trước khi rời khỏi phòng để kiểm tra mọi thứ. Vừa về đến phòng thì phát hiện It đã ngủ say, ôm Salmon, có vẻ như cậu bé đã ngủ rồi và cũng quay lại và ôm It. Day mỉm cười với hình ảnh phía trước mặt trước khi ngủ thϊếp đi bên cạnh It và ôm cậu.

Sáng hôm sau...

Cảm giác co thắt trong người khiến Day từ từ mở mắt đón chào buổi sáng của ngày mới. Day nhìn sang người yêu và thấy It vẫn đang nằm quay lưng về phía anh và cảm thấy có thứ gì đó đang ngọ nguậy dưới tấm chăn.

"Cá hồi, làm sao cháu lại chui vào nơi này?" Day hỏi vì ban đầu Salmon đang ngủ cạnh It, giờ thì cậu bé lại đang ở giữa giường.

“Con muốn ngủ cạnh chú Day và chú It,” cậu bé khẽ nói khiến Day cảm thấy bình tĩnh hơn.

"À.." Một tiếng lầm bầm vang lên trong cổ họng It, trước đó cậu đã giật mình khi đưa tay ra để ôm Salmon từ phía bên kia, nhưng không thể tìm thấy cậu bé

“Cá Hồi,” It vội vàng gọi cháu mình.

“Dạ” Salmon đáp, nằm giữa, vì It quay mặt đi chỗ khác nên không biết thằng nhỏ đang nằm đó. Khi nghe thấy âm thanh của Salmon, It nhanh chóng quay lại nhìn trước khi hít một hơi thật sâu.

"Tao bị sốc, tao nghĩ cá hồi đã đi rồi. Mày đã thức bao lâu rồi, Day?" It hỏi người yêu khi thấy người yêu nằm xuống.

“Tao vừa thức dậy vì Salmon ngủ quên giữa chừng,” Day vừa nói vừa xoa nhẹ đầu Salmon. Cậu bé ngủ giữa Day và gối của It.

“Con muốn ngủ ở đây,” cậu bé nói trước khi nắm lấy tay It và ôm vào lòng. Và sau đó cậu bé nắm lấy tay Day và ôm nó một lần nữa

“Ôm con đi, con đi ngủ,” cậu bé lại nói. It nhìn cháu mình với sự thương hại vì cậu biết Salmon cũng không muốn rời cậu và Day.

"Đã tỉnh rồi còn muốn ngủ nữa sao?" Day giả vờ hỏi cháu

"Ủa... ngủ tiếp đi, ngủ tiếp đi." Cậu bé gật đầu. It quay sang nhìn đồng hồ.

“Được rồi” It nói, Day cũng quay nhìn thời gian và suy nghĩ

"Um.. chúng ta hãy đi ngủ thêm một lúc trước" Day nói lại. Làm It mỉm cười, cậu cúi xuống hôn lên đôi má sáng bóng của cháu trai và ôm Salmon. Day cũng ôm It và Salmon cùng nhau.

"Cá hồi, nếu con còn đi học, con phải học chăm chỉ," It nói với cháu trai của mình

“Vâng” cậu bé nhẹ nhàng đáp.

"Nếu có người trêu chọc cháu, cháu phải gọi điện thoại nói cho chú biết, biết không, để cho chú Day xử lý." It cười nói, Salmon cười nói.

"Chú Day, chú có muốn chăm sóc cháu không?" Cậu bé hỏi Day. Day mỉm cười nhẹ nhàng.

"Chờ đã, để mẹ cháu cho cháu đi học taekwondo, judo các thứ như vậy, khi có người khıêυ khí©h cháu, cháu sẽ tự giúp mình được, bởi vì chú sẽ không thể giúp cháu kịp thời mọi lúc", Day nói.

"Dodo là gì?" cậu bé tò mò hỏi.

"Judo," It vội vàng nói với một tiếng cười khúc khích, trước khi nhìn vào mặt người yêu.

"Mày định dạy cháu mình học như vậy để làm gì? Nó sẽ bị thương," It nói với vẻ lo lắng, sợ rằng nếu thực hành, Salmon sẽ bị thương.

"Phải luyện tập mới được. Chúng ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cháu trai, khi xa chúng ta, Salmon làm sao có thể tự giúp mình?" Day nói

“Học đi, học đi, con sẽ học Judo”, cậu bé tự tin nói dù không biết Judo thực sự là. Nhưng với mong muốn làm hài lòng các chú của mình. Day khẽ mỉm cười khi nghe điều này.

"Hãy giữ chặt nó khi bạn đã sẵn sàng để học," Day nói lại

Reng.. reng... Điện thoại reo. Day liền đưa tay cầm lên khi nhìn thấy dãy số Day hơi nhìn It

"Đó là Nan," Day nói với người yêu của mình, khiến đôi mắt của It ngay lập tức mở to vì tò mò.

"Cầm lấy, cầm lấy," It nói, rồi Day trả lời cuộc gọi.

"Có chuyện gì vậy?" Day đã trả lời cuộc gọi.

"Xong rồi. Em sẽ gửi qua điện thoại trước, nhưng nếu anh muốn có một video để tống tiền cậu ta, hãy cho em biết. Em đã lưu một bản sao lưu." Nan nói

"Vậy cậu ta giờ thế nào?" Day hỏi lại

"Đang ngủ trong phòng ngủ, vẫn chưa tỉnh. Em đánh cho đến khi em không thể dừng lại.")Nan trả lời.

"Hả, hơi thô nhỉ?" Day hỏi với một tiếng cười nhẹ

"Em nghĩ rằng mình đã nghiêm túc," Nan nói lại.

"Vậy mày thế nào?" Day tò mò hỏi vì chuyện mà anh nhờ Nan làm. Đó không phải là điều có thể dễ dàng thực hiện nếu không có sở thích cá nhân.

"Giống như khi em đưa một người phụ nữ vào giấc ngủ. Làm Mac cũng không khó để hoàn thành.") Nan nói to.

"Vậy mày định khi nào thả cậu ta đi?" Day hỏi.

"Em sẽ để cho cậu ta phục tùng trước. Này, chờ anh rảnh rỗi nói cho em biết, em sẽ để anh trước mặt nói chuyện với cậu ta, em tin tưởng lần này cậu ta nhất định sẽ không dám cùng It dây dưa nữa." Nan tự tin nói

"Được rồi, vài ngày nữa. Trong khi chờ đợi, đừng nhúng tay vào chuyện này... haha." Day cười thầm trong cổ họng

"Chà... Này, anh đang nói về cái gì vậy? Em không phải là người mới." Nan trả lời với một tiếng cười nhẹ

"Tránh ra đi. Dù sao cũng cảm ơn rất nhiều. Khi taoquay lại, tao sẽ gọi cho mày" Day nói lại

Nói xong, anh lập tức cúp máy. Khi Day quay lại nhìn người yêu, anh thấy It đang nhìn anh tò mò, trong khi Salmon nằm xuống và thay phiên nhau nhìn Day và It.

"Có chuyện gì vậy Day?" It hỏi lại

"Mọi thứ đều ổn. Nan đang đợi chúng ta nói chuyện với Mac, vì vậy tao đã sắp xếp nó trong vài ngày nữa. Chúng ta hãy đợi Salmon quay lại trước đã," Day nói.

"Chú đi đâu thế… sao chú không cho cháu đi cùng?" cậu bé ngây thơ hỏi vì nghe Day nói đợi Salmon đến trở về.

"Chú sẽ phải lo công việc. Chú sẽ không đi du lịch," Day nói, và Salmon gật đầu đồng ý.

"Này, sợ mấy ông chú chạy đi chơi một mình à?" Day hỏi.

"Hmm," Salmon đáp lại

"Chúng ta sẽ không đi đâu nếu không có cháu. Chúng ta sẽ đợi cháu, được chứ?" It nói, làm hài lòng cháu trai của mình, người đang cười rất tươi

“Vâng” cậu bé nói, hài lòng vì các chú luôn quan tâm mình.

“Vậy sáng nay cháu muốn ăn gì?" Day hỏi

"Spaghetti ạ" cậu bé trả lời ngay lập tức

"Được rồi, vậy cháu có thể để chú ra khỏi giường được không? Để chú có thể làm mì spaghetti cho cháu và chú It ăn." Day hỏi, Salmon do dự một chút vì cậu bé muốn ngủ thêm một chút với hai chú của mình.

"Được rồi, con sẽ ngủ với chú It"" cậu bé nói. Day mỉm cười nhẹ

“Bình tĩnh nào, chúng ta hãy nằm xuống và nghỉ ngơi đi,” Day nói vì hôm nay anh không muốn thúc ép cháu mình quá nhiều.

Salmon đẩy It ra và cười sảng khoái, Day lắc đầu trước khi ra khỏi giường để đi vào phòng tắm sau đó đi làm bữa sáng cho Salmon và người yêu. Về phần It và Salmon, họ nói chuyện và cười đùa trên giường, họ không thức dậy cho đến khi Day nấu xong. Rồi Day về gọi hai người đi rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng trước.

"Chú It," cậu bé nói, với tay lấy mì spaghetti và đưa cho It.

“Cá hồi, ăn thôi,” It nói với cháu mình với niềm hy vọng lớn lao nhưng nó làm cậu bé cau mày.

“Không, con muốn đút cho chú It, lại gần đi ạ” cậu bé lại nói, vì một mình không thể với tới chú vì sợ làm rời đổ, It rướn người về phía trước để lấy lòng cháu trai. Cá hồi cho It ta ăn mì spaghetti từ đĩa của cậu bé với vẻ hài lòng cùng một nụ cười.

"Chú Day cũng vậy" cậu bé nói, quay sang Day, người đang nhướng mày

"Chú cũng vậy à?" Day hỏi lại, cậu bé cau mày. Day lắc đầu và mỉm cười một chút nhưng để cậu bé đút mì spaghetti cho mình. Salmon vỗ tay, hài lòng vì hai ông chú đã cống hiến hết mình như thế này. Cá Hồi vừa ăn vừa luân phiên đút cho hai chú cho đến khi hết thức ăn. Day sau đó để cả hai tắm rửa và mặc quần áo. Còn Day dọn bếp trước.

"Cái gì vậy?" Day trả lời, quay sang nhìn người yêu với vẻ mặt hơi bối rối.

"Day," giọng nói của It gọi cùng với việc đi bộ vào bếp

"Hãy đến gặp Salmon một chút ... thằng bé không muốn nghe tao" It nhẹ nhàng nói. Day nhíu mày bối rối.

"Cá Hồi nhìn thấy đồ chúng ta cất tối qua rồi. Tự nhiên nó ngồi hờn dỗi, không chịu mặc quần áo, tao hỏi nó cũng không trả lời" It kể lại.

Day rời bếp và vào phòng ngủ với It. Vào phòng, anh thấy cậu bé chỉ mặc độc chiếc qυầи ɭóŧ ngồi khoanh tay dưới sàn. Khi thấy Day bước vào, cậu bé hơi nghiêng đầu

"Tại sao cháu không mặc quần áo vào, Salmon?" Day bình tĩnh hỏi cháu mình. Cậu bé mở miệng một chút

"Tại sao chú lại đặt đồ của con trong túi?" cậu bé nhẹ nhàng hỏi.

"Hôm nay, chú phải đưa cháu đến chỗ của Emma. Chú sẽ để dành chúng cho cháu." Day nói, ngồi đối diện với cháu trai của mình với It.

“Không… con sẽ để nó ở đây…” cậu bé nói.

"Sao cháu lại để nó ở đây?" Day hỏi.

“À… con sẽ quay lại sớm thôi…” cậu bé lại nói. Day gật đầu hiểu ý khi nghĩ đến cậu bé trước mặt mình.

"Cháu muốn chúng ta cất giữ đồ đạc của cháu như khi chúng ta còn ở cùng nhau à?".

"Việc chúng ta đóng gói đồ đạc của cháu có khiến cháu nghĩ rằng hai chúng ta không muốn cháu quay lại không?" It hỏi lại, Salmon ngồi xuống.

"Hả, chắc Cá hồi đã rất thất vọng. Cháu nghĩ chúng ta không muốn cháu quay lại nữa" Day đáp lại. Không nghĩ tới một đứa nhỏ lại suy nghĩ nhiều như vậy.

"Được rồi, chú sẽ cởi bỏ mọi thứ của chúa và giữ nó ở chỗ cũ," It nói với cháu trai của mình.

"Nhưng cháu phải lấy lại chút vì tối nay cháu phải ngủ lại nhà Emma,

nếu ngày mai cháu không có quần áo để mặc thì cháu sẽ đi đâu để làm gì?" It lại nói.

“Con sẽ tự chọn,” cậu bé nói. Day gật đầu. Còn chưa kịp kéo vali của cậu bé mở ra, Salmon đã lập tức đứng dậy lấy quần áo trong túi ra.

“Chọn hai bộ cho tối nay và ngày mai,” Day nói thẳng thừng, nhưng không trách mắng cháu trai vì đã tháo túi quần áo của mình và để chúng nằm lung tung.

"Cháu sẽ mặc bộ này. Mang bộ này nữa, lấy cái này." Cậu bé tháo nó ra và đặt nó trên sàn trước mặt Day và It.

It kinh ngạc nhìn quần áo của cháu trai, ánh mắt ấm áp một lần nữa bởi vì bộ quần áo Salmon chọn là bộ đồ gia dụng bình thường mà Day và It mua cho cậu bé. Nó không phải là một bộ trang phục du lịch.

"Cháu có chắc không?" Day hỏi

“Vâng,” cậu bé đáp.

"Vậy cháu mặc bộ đồ cháu chọn đi, chú lấy cho cháu cái túi nhỏ, còn lại chú sẽ cất vào tủ, được không?" Day hỏi. Cậu bé gật đầu ngay lập tức

"Được rồi", chàng trai mỉm cười nói. Trước khi đồng ý ăn mặc cho phù hợp, Day nở một nụ cười nhẹ trước khi hôn lên thái dương người yêu ngồi cạnh.

"Đừng khóc trước mặt cháu trai của chúng ta" Day nói với giọng trầm, khiến It phải vẫy tay ra ngoài trước khi giúp Salmon mặc quần áo xong.

"Chúng ta ở đây, hãy đi gặp mẹ của con nào" It nói với cháu trai của mình khi Day đưa họ đến nhà bà của It. Salmon đang ngồi trên đùi It và ôm cổ It siết chặt, cho đến khi It phải quay lại nhìn người yêu và từ từ lắc đầu qua lại, nói với Day rằng Salmon không muốn buông tay.

"Vậy thì mày mang cá hồi vào trong đi, tao xách túi cho mày" Day nói lại, trước khi xuống xe và mở cửa cho It đưa Salmon ra ngoài của chiếc xe ôtô. Cậu bé vùi mặt vào vai It và ôm chặt cậu thật chặt. It đưa Salmon đến ngôi nhà của bà với Day đang ôm một chiếc túi phía sau.

"À, cháu tới rồi à? Vào đi, vào đi," giọng bà It vang lên như bà nhìn thấy cháu trai bế cháu chắt của mình.

"Chào ông bà" Day và It cùng chào bà

"Mời ngồi," Bà nội nói, Day và It ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng khách.

"Tôi thấy xe của Day đang tới. Anh ấy đâu rồi?" Giọng anh họ của It vang lên trước khi bước vào phòng.

"A, thằng nhóc này làm sao trốn đi như vậy?" Wa ngạc nhiên hỏi

"Chào em" It chào, Day chỉ biết gật đầu chào Wa.

"Bà nội cũng muốn biết. Salmon, đến ôm một cái đi." Cá hồi không chịu nhúc nhích

"Thằng bé đang ngủ à?" Wa hỏi

“Không, nhưng cháu không muốn buông tay,” cậu bé trả lời Wa

"Cá hồi" Day gọi cháu mình bằng giọng đều đều. Nhưng cậu bé đã im lặng và ôm It chặt hơn trước

"Cháu đang bướng bỉnh à?" Day hỏi lại, thằng nhỏ mím môi. Trước khi ngẩng đầu lên, cậu bé liếc nhìn Day.

"Bất cứ ai gọi, chúng ta phải trả lời," Day nói một lần nữa. Cậu bé từ từ quay lại để nhìn bà và Wa. Trước khi từ từ rời khỏi lòng It, Salmon tiến về phía Emma để ôm và hôn lên má cô.

"Salmon rất ngoan trong việc nghe lời Day," bà nói với một nụ cười

"Và có vẻ như hai người này rất gắn bó với thằng bé, thưa bà", Wa nói. Khi bà nội thơm má Salmon xong, Salmon tiếp tục ngồi lên đùi It.

"Ồ, còn ta? Cháu vẫn chưa ôm ta, và cháu chưa cho ta hôn má cháu nữa." Wa phản đối.

"Không, Chú Wa thích bầm má cháu lắm" cậu bé nói

"Vậy thì không cần đâu. Ngồi xuống với chú It đi" Day nói ngay khiến cậu bé bật cười

"Day, mày sẽ chăm sóc tốt cho cháu trai của mày chứ? Cháu trai của tao cũng vậy" Wa hét lên đùa giỡn.

"Pim về chưa bà?" Day không quan tâm. Rồi anh lập tức quay sang hỏi bà nội.

"Chắc là ngoài vùng phủ sóng di động. Ta thấy mẹ Pim đang cử tài xế đến đón con bé ở sân bay," bà nội nói

"Và anh có biết chuyến bay của P"Pim trở về lúc mấy giờ không p’Wa?" It quay sang hỏi anh họ vì muốn biết cậu có bao nhiêu thời gian với cháu trai

"Ừm, tao đã đặt vé máy bay cho họ 11 giờ sáng mai họ sẽ về" Wa nói lại, It nhìn anh với khuôn mặt tái nhợt,

“Vậy sau chuyện này hai người định gửi cháu chúng ta ở đâu?” Wa hỏi

"Cả hai chúng em dự định ở lại đây. Ngày mai chúng ta cũng có thể đưa Salmon ra sân bay" Day nói.

"À... em đã chuẩn bị quần áo chưa? Vậy thì lên phòng đi. Nó là cùng căn phòng mà cháu đã ngủ vào ngày đầu năm mới "Bà nội trả lời. Sau đó Day và It xin phép đi lên phòng ngủ, cùng với Salmon, người dính chặt vào It và không buông ra.

"Cá hồi, để chú đi nào" It nói với cháu trai của mình, người đang ôm chặt lấy mình.

"Chú It đi đâu vậy?" cậu bé nhẹ nhàng hỏi.

"Chú đi vệ sinh," It nói đùa. Salmon đồng ý buông tay và thay vào đó đến gặp Day. Day khẽ nhướng mày,

"Chú Day, ôm con đi" Cậu bé dang rộng vòng tay để Day ôm vào lòng. Day khẽ mỉm cười trước khi cúi xuống bế cậu bé thay It bước vào phòng tắm.

"Tại sao cháu lại dính người như vậy nhỉ?" Day vừa hỏi vừa vuốt nhẹ lưng cậu bé. Salmon tựa mặt vào vai Day, như mọi khi với hai cánh tay ôm quanh người nhưng Salmon không trả lời. Cho đến khi It bước ra khỏi phòng tắm, cậu không thể không mỉm cười với hình ảnh đó.

"Cá hồi có muốn mày ôm không?" It hỏi, Day gật đầu.

"Ta như thế nào sẽ để cho thằng bé đi?" It lẩm bẩm

"Salmon, đến xem phim hoạt hình với chú" It nói, và Day đưa Salmon đi ngủ trước khi Day bật TV, It và Salmon nằm trên giường xem.

…………..

"Chú Day, đi ngủ đi" Cậu bé vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh muốn ngủ cùng, Day cũng không cự tuyệt, nhưng lập tức đi tới, nằm xuống bên cạnh Salmon. Cậu bé đang xem TV cùng với những câu hỏi không ngừng về phim hoạt hình. Day và It thay phiên nhau trả lời

Cốc... Cốc.. Có tiếng gõ cửa phòng ngủ. Day đứng dậy mở ra thì thấy đó là em họ của It.

"P’Day, xin chào." Ploy giơ tay chào Day.

"Em đến để cho anh biết rằng Pim đã về đến à?" Day hỏi

"Vâng.. Bà ngoại bảo em đi lên kiểm tra, còn... Salmon đâu?" người phụ nữ hỏi lại. Day sau đó di chuyển để cho Ploy vào phòng.

"Cá Hồi, dậy đi, mẹ cháu đã trở lại!" Ploy nói khi nhìn thấy cháu mình. Bản thân It đã ngồi xuống

"Mẹ, mẹ đã đến chưa?" cậu bé vui vẻ hỏi.

“Nào, đi xuống thôi,” Ploy nói.

"Chú It, chú đi với cháu, cháu đi gặp mẹ." Dù rất vui vì mẹ đã trở lại nhưng Salmon vẫn không quên rời It. It mỉm cười với cậu bé trước khi nhấc Salmon lên và mang xuống nhà. Khi đến nơi, anh thấy rằng những người thân của It đã ngồi gần hết. Day và It phải chào tất cả những người thân.

“Cá Hồi, mau đến với bố mẹ nào,” Pim gọi đứa con nhỏ.

It cúi xuống, để Salmon đứng dậy. Cậu bé khẽ liếc nhìn It và Day. Day gật đầu với cháu trai trước khi Salmon chạy đến chỗ bố mẹ cậu. Day nắm tay It siết nhẹ trước khi dẫn cậu ngồi cùng người thân

"Cá Hồi, con có nhớ bố mẹ không?" Pim và Frank thay nhau ôm hôn con trai lưu luyến.

“Hừm,” Salmon đáp.

"Cảm ơn rất nhiều, Day và It, vì đã giúp chăm sóc Salmon." Pim nói với một nụ cười.

“Không sao đâu,” It trầm giọng nói.