Chương 47

"Ý mày là thế nào?" Mac hỏi.

"Tùy mày nghĩ thế nào, tao muốn hỏi lại một lần, mày còn cho rằng mày nên dây dưa với vợ tao nữa sao?" Day cho Mac thêm một cơ hội để đáp trả.

"Hừ, tao thích It trước mày, tao thích cậu ấy đã lâu, mày cho rằng tao có thể dễ dàng buông tha sao?" Mac trả lời, muốn trêu chọc Day.

Day suy nghĩ một lúc trước khi từ từ nhả khói lần cuối, trước khi dập tắt điếu thuốc và ném nó vào thùng rác.

"Đó là sự lựa chọn của mày" Day nói trước khi quay lại gặp lại bố của It, để lại Mac đứng suy nghĩ với những lời nói của Day.

"Vì vậy, tôi đồng ý rằng lúc 1 giờ chiều, chúng ta hãy gặp nhau tại nhà hàng mà ngài đã đề cập," cha của It nói với ông Kitcha.

"Ok" Kitcha đáp lại trước khi rời đi để đưa bố của It và Day ra xe. Day tiếp cận Mac.

“Tao hy vọng mày không mất đi cách cư xử lịch sự khi không đi ăn với những khách hàng như tao” Day nhẹ nhàng nói trước khi ngồi vào ghế lái và lái xe đưa bố của It về nhà. Nhưng dọc đường, anh không quên dừng lại mua đồ ăn nhẹ cho Salmon.

"Chú Day đã trở lại!" Giọng nói của Salmon vang lên khi Day bước vào nhà với bố của It.

"Chú It đâu?" Day hỏi ngya lập tức

"Đây," It đáp khi bước ra khỏi bếp

"Mày đang làm gì trong bếp thế? Mày sẽ làm hỏng nhà bếp một lần nữa đấy" Day nói đùa, nhăn mặt với It

"Tao đang giúp mẹ tao. Dù sao thì, mày thế nào?" It lập tức hỏi.

"Về cái gì?" Day hỏi

"Giới thiệu về Mac" It thì thầm

"Tao vẫn chưa giải quyết được gì. Chờ đến tối nay, tao đang mong mày sẽ về nhà với tao",Day nói

"Hmm," It trả lời một cách dễ hiểu trước khi đi về phía Salmon.

"Tối nay chúng ta ngủ ở đây sao ạ?" Salmon hỏi.

"Chú không biết, hãy hỏi chú Day đi" It đáp lại, và Salmon quay sang Day

"Cháu muốn ngủ ở đâu?" Day hỏi Salmon.

“Con muốn ngủ ở nhà chúng ta” cậu bé trả lời, khiến It và Day bình tĩnh hơn một chút. Từ ngôi nhà của chúng ta làm It cảm thấy hơi xúc động

"Hãy ôm chú đi" It nói. Salmon đứng dậy, bối rối đến bên It, nhưng cậu bé để It ôm mình.

"Chúng ta hãy trở về nhà của chúng ta tối nay nhé" It nói. Salmon gật đầu với một nụ cười. Trước khi It để Salmon ngồi xuống và ăn món tráng miệng của mình, Day đã ngồi xuống bên cạnh It, ngoài ra còn nắm tay người yêu

“It, tối nay chúng ta phải nói cho thằng bé biết, ngày mai Salmon phải về với cha mẹ của nó.” Day khẽ nói.

"Tao phải nói à?" It hỏi ngược lại, nhìn đứa cháu trai còn bé bỏng chưa biết gì của mình.

"Nói đi, Salmon hẳn là chuẩn bị xong." Day lại nói, sắc mặt It có chút ngượng ngùng

"Vậy thì sau khi mày trở về từ bữa tối, tao sẽ nói với thằng bé trong phòng của chúng ta" It lại nói. Day gật đầu trước khi thảo luận về những vấn đề khác và chơi với Salmon, đợi đến lúc ra ngoài ăn tối với Kitcha.

"Chú đi đâu vậy, chú Day?" cậu bé hỏi khi thấy Day đang thay quần áo.

"Chú phải dẫn khách hàng đi ăn. Cháu ở lại với chú It nhé. Sẽ không sao đâu. Một lúc nữa thôi trước khi chú quay lại và đưa hai người về nhà," Day nói

“Haha, chú mau quay lại đi nhé” cậu bé nói một cách cầu xin trước khi rời đi để Day với bố của It lên xe. Day đưa bố của It đến nhà hàng mà ông đã sắp xếp ngay cho bữa tiệc kia. Bố của Day và It đến trước Kitcha và Mac. Thế là cả hai ngồi gọi đồ uống và đợi

"Con đi vệ sinh một lát, thưa bố" Day nói với bố của It, trước khi đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh. Day nhấc điện thoại và gọi ngay.

"Vâng," Nan trả lời cuộc gọi.

"Mày đang ở chỗ nào?" Day hỏi

"Em đang ở bãi đậu xe của cửa hàng, ngay bên cạnh xe của anh." Nan trả lời. Day nâng nụ cười nơi khóe miệng lên một chút.

"Tốt, tao sẽ là người mang nó đến cho mày. Hãy thực hiện theo kế hoạch," Day nói lại với phía bên kia

"Vâng thưa ngài…" Nan trả lời trước khi Day cúp máy

Một lúc sau Day quay lại và ngồi vào bàn. Mac bước vào nhà hàng với bố mình. Cả hai đi về phía bàn của Day

“Xin lỗi tôi đến muộn, tôi đang đợi một cậu con trai ngoan, nó phải mất một lúc để mặc quần áo,” Kitcha nói.

"Không sao, mời ngồi đi. Tôi đi gọi đồ ăn," bố It đáp.

Mac không thích khuôn mặt của Day chút nào. Day im lặng không nói gì. Bốn người ngồi ăn và nói chuyện về sản phẩm và kinh doanh. Biểu hiện của Mac rõ ràng là chán ghét. Day nhận thấy rằng Mac thường xuyên nhìn vào điện thoại của cho đến khi cậu ta đứng dậy xin đi vệ sinh. Day vì thế cũng có cơ hội đứng lên. Mac hoàn thành công việc của mình và quay sang nhìn Day đứng ở trước gương với hai tay đút túi quần. Mac không quan tâm và đi rửa tay rồi rời khỏi phòng vệ sinh. Nhưng Day di chuyển đến đứng trước mặt Mac

"Có chuyện gì?" Mac khô khan hỏi

"Có người muốn nói chuyện với mày" Day nhẹ nhàng nói

"Ai?" Mac lập tức hỏi

"Mày muốn nói chuyện với ai?" Day hỏi lại, Mạc vẫn hơi ngạc nhiên

"It?" Mac hỏi lại, Day vẫn chưa kịp trả lời thì Mac đã nhìn Day đầy nghi ngờ.

"Mày định để tao nói chuyện với It hả?" Mac mỉa mai nói. Day đung đưa nhẹ nhàng

"Chà, tao sẽ suy nghĩ về nó. Tao chỉ muốn mọi người nói chuyện, hãy để chuyện này qua đi", Day lại nói.

"Nhưng nếu mày không muốn nói chuyện, đó là vấn đề của mày. Tao không quan tâm" Day nói trước khi quay người và bước ra khỏi phòng vệ sinh.

"Đợi chút!" Mac hét lên làm động tác chặn Day lại. Sau đó, Day nở một nụ cười nhếch lên khóe miệng một chút.

"Cái gì?" Day hỏi lại.

"Còn It bây giờ đang ở đâu?" Mac tò mò hỏi

"Ở bãi đậu xe, nếu mày đổi ý muốn nói chuyện?" Day hỏi, quay sang nhìn Mac bằng ánh mắt đờ đẫn.

"Tao đã không gặp cậu ấy trong một thời gian, vì vậy hãy chờ xem và tao rất nhớ cậu ấy," Mac nói với một lời chế nhạo

"Hả..., chúng ta ra cửa cạnh cửa hàng đi. Tao không muốn trả lời câu hỏi của mày" Day nói trước khi bỏ đi. Mac ngay lập tức làm theo. Day dẫn Mac đến bãi đậu xe bên cạnh xe riêng của anh.

"Cậu muốn trở về ạ?" Một nhân viên bảo vệ trông xe hỏi

“Không, tôi chỉ đến nơi này để nói chuyện một chút,” Day đáp bằng giọng đều đều, khiến người bảo vệ không dám hỏi thêm câu nào. Sau đó, đi bộ qua bãi đậu xe. Chỉ còn lại Day và Mac

"It đâu?" Mac nhìn xung quanh

"Tao đã nói với mày là tao sẽ để mày nói chuyện với It khi nào?" Day hỏi lại

"Và mày đã nói ai đó muốn nói chuyện với tao?" Mac khô khan hỏi. Day nhìn vào một chiếc xe phía trước. Rồi anh vẫy nhẹ trước khi cánh cửa mở ra

"Này, có chuyện gì vậy?" Mac hét lên nhưng không làm gì cả vì ngay lập tức một nhóm đàn ông bước ra khỏi xe. Bịt miệng bằng một miếng vải kéo Mac lên xe trong vòng chưa đầy 10 giây. Mac thậm chí còn không kịp chống cự hay vùng vẫy. Cánh cửa đóng sầm lại và chiếc xe ngay lập tức khởi hành.

"Từ bây giờ, hãy để cậu ta cho em. Này, anh không phải lo lắng về điều đó", Nan nói

"Um.. hãy cho tao biết nếu công việc đã hoàn thành. Hãy mang thành quả của mày cho tao thấy" Day nói.

"Vâng, em có thể đảm bảo với anh rằng cậu ta sẽ không dám gây sự với It nữa," Nan nghiêm túc nói.

"Ừm... đi thôi. Tao cũng nên về rồi. Nhưng tao phải đi giải quyết với người lớn trước đã." Day nói với Nan trước khi Nan tách ra, lên xe và lái đi. Day rồi trở lại nhà hàng. Đi thẳng đến cái bàn.

"Con đã ở đâu vậy, ta đã tìm con và Mac?" bố It hỏi.

"Con ra ngoài để hút thuốc trong xe. Ồ, ông Kitcha. Con trai ông bảo tôi báo cho ông biết rằng cậu ta đang đi chơi với bạn," Day nói với bố của Mac bằng giọng điệu bình thường.

“Thằng nhóc đó đã để bố nó một mình và bỏ chạy,” Kitcha nhẹ nhàng càu nhàu nhưng không nghĩ nhiều về điều đó vì con trai ông luôn như vậy.

……….

"Con có chắc không, con trai ông Kitcha thực sự đi cùng một người bạn?" Bố của It hỏi khi Day chở ông về nhà.

"Tại sao bố lại hỏi như vậy ạ?" Day thấp giọng hỏi.

"Hừ, Day, con quên ta và con có tính cách giống nhau sao? Ta có thể nhìn ra con đang suy nghĩ cái gì, chỉ là không biết con đang làm gì thôi."

"Con không muốn ở cạnh bố vì chuyện này. Nhưng bố đừng lo, con không làm ảnh hưởng đến cửa hàng. Đó chắc chắn chỉ là mối quan hệ giữa bố và ông Kitcha thôi", Day tự tin nói. Bố It gật đầu và ngừng hỏi.

Reng... reng.. Điện thoại reo. Day nhặt nó lên để xem và nhấn để trả lời cuộc gọi.

"Có chuyện gì thế, It?" Day nói

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Mày có quay lại không?" It lập tức hỏi

"Ừm, tao đang lái xe về," Day trả lời ngắn gọn

"Huh.. quay lại sớm nhé". It lại nói

"Tao biết, tao đang về nhà," Day nói

"Này, không thể xa nhau một lúc sao?" Bố It giả vờ nói qua điện thoại

"Bố trêu con như vậy" It vội vàng cúp máy vì cảm thấy hơi xấu hổ khi bị bố nói. Day chỉ có thể mỉm cười, vì vậy anh lái xe trở lại ngôi nhà, không lâu sau đó.

“Hãy nhìn nó đứng trước nhà kìa,” bố của It nói đùa khi nhìn thấy It trước cửa nhà và mỉm cười khi thấy chiếc xe tấp vào bãi đậu.

"Sao lại mang Cá hồi ra ngoài thế hả It? Muỗi sẽ cắn thằng bé đấy." Day hơi càu nhàu khi thấy Salmon cũng đang ngồi ở bàn với đống đồ chơi trước cửa nhà.

"Chà, Salmon muốn đến và đợi mày," It trả lời

"Vâng, con muốn đợi chú Day ạ" cậu bé nói, với một nụ cười

"Như vậy, mấy đứa sẽ trở về nhà à?" bố của It hỏi

"Vâng," Day trả lời

"Ừm.. Thôi, quay lại đi, Salmon, hôn má ông nhanh lên nào." Bố của It nâng cậu bé lên cao, Salmon chạy đến hôn tậm biệt bố của IT, và trước khi It đặt đồ đạc vào xe, cậu đã chào tạm biệt bố mẹ một lần nữa và quay trở lại căn hộ.

"Mày đã ăn gì chưa?" Day hỏi khi bước vào phòng, cười khan.

"Chưa," It trầm giọng đáp.

"Vậy tại sao mày không ăn?" Day nói với giọng nghiêm khắc cho đến khi It nhắm mắt

"Con đã ăn rồi. Nhưng chú It thì chưa," Salmon nói. Day nhìn It với ánh mắt u ám.

It thấp giọng nói: "Được rồi, người ta không ăn được."

"Sao lại không ăn được?" Day hỏi lại, nhìn cậu với vẻ khó hiểu. It hướng ánh mắt sang Salmon một chút, để Day biết tại sao.

"Đừng nghĩ về nó quá nhiều." Day xoa đầu It qua lại

"Lấy đồ đi, tao sẽ làm gì đó cho mày ăn. Cá hồi, con muốn ăn gì? Để phòng hờ chú sẽ làm." Day nói rồi quay sang hỏi Salmon.

"Cá hồi muốn ăn khoai tây chiên," cậu bé nói

"Được rồi, chú sẽ chiên nó cho con" Day nói. It cất đồ đạc vào phòng trước khi rời đi. Day quay sang nói với người yêu một lần nữa trước khi vào bếp nấu ăn cho It và Salmon.

Khi It sắp xếp đồ đạc vào phòng ngủ, sau đó cậu đưa Salmon ngồi đợi Day trong bếp. It ngồi với Salmon trong khi đợi bữa ăn của mình. Day sắp và bày cơm chiên ra đĩa rồi bày ra bàn, trước khi quay sang chiên khoai tây cho Cá hồi

“Cá hồi, hãy để nguội trước khi ăn, còn mày có thể ăn thức ăn của mình,” Day nói. It nhìn phần cơm trước mặt với vẻ mặt khó chịu. Khi nghĩ ngày mai đến gần, It thậm chí còn bị khó chịu nhiều hơn

"Hay là để tao cho mày ăn nhé?" Day nhướng mày và hỏi

"Tao tự ăn được. Tại sao mày lại đút cho tao? Tao xấu hổ với cháu trai của tao." It nhỏ giọng nói, trước khi đút cơm vào miệng. Day vẫn nấu những món ngon như thường. Nhưng It không muốn ăn nhiều

"Nó ngon không ạ?" Salmon hỏi khi thấy It đang ăn cơm rang. It gật đầu

“Con muốn ăn,” cậu bé nói.

"Vậy ăn với chú đi" It lại nói trước khi cho cậu bé ăn, Salmon không mở miệng, ánh mắt liếc nhìn Day, sợ Day sẽ tức giận vì không tự mình ăn.

"Cháu có thể để chú It cho cháu ăn!" Day nói vì anh ấy biết Salmon đang nghĩ gì. Salmon cười toe toét khi há miệng ra để lấy thức ăn mà It đang đưa cho.

"Hừm." cậu bé nói. It cười nhẹ trước khi ăn, xen kẽ với Salmon. Hai chú cháu ăn cho đến khi It, người ban đầu không muốn ăn, cuối cùng đã ăn hết đĩa ngay lập tức. Ngoài ra, Day buộc phải ăn hết khoai tây chiên.

"Hai người no rồi. Hai người đi tắm đi. Đừng đi ngủ sau khi tắm xong," Day nói, để It biết rằng Day muốn nói chuyện với Salmon. It đưa cháu trai đi tắm. Day dọn dẹp nhà bếp và hướng đến phòng ngủ. Phát hiện ra It và cá hồi đang đi ra khỏi phòng tắm. Rồi Day mới bắt đầu đi tắm

"Chú Day, con muốn đi xem phim hoạt hình," cậu bé nói khi nhìn thấy Day tắm xong ra khỏi phòng tắm mặc quần áo. Day dừng lại một lúc. Ngoài việc nhìn người yêu có vẻ mặt buồn bã, Day còn đi đến ngồi trên giường cạnh Salmon.

"Salmon, chú có một tin tốt muốn nói với cháu" Day nói với cậu bé. Mắt Salmon mở to tò mò. It bế cậu bé lên và đặt cậu vào lòng, ôm cậu từ phía sau.

"Tin tốt, là cái gì vậy ạ?" cậu bé hỏi. Day nhìn It

"Mày sẽ để tao nói hay mày tự nói với cá hồi?" Day hỏi, trong trường hợp người yêu của anh ấy muốn tự nói với cháu mình

"Tao đã nói với mày rồi, Day," It nói với giọng trầm. Khi cúi xuống khẽ ngửi mái tóc mềm mại của cháu trai, Salmon lộ vẻ thích thú

"Salmon, ngày mai bố mẹ của cháu sẽ trở lại," Day nói.

“Yay.. Bố mẹ về rồi,” cậu bé vui vẻ nói, nhưng cậu không nghĩ gì về điều đó.

"Phải.. họ đã trở lại... và ngày mai, chú It và chú sẽ đưa Salmon ở nhà bà.." Day lại nói. Điều này khiến Salmon bị đóng băng ngay lập tức.

"Chú sẽ rời đi chứ?" Cậu bé vẫn chưa hiểu

“Phải, vì Salmon phải về nhà với bố mẹ” Day nói, bình tĩnh nhìn cháu mình. Nghe những lời của Day, Salmon im lặng, sau đó lắc đầu và vùi mặt vào ngực It.

"Không!! Cháu sẽ không quay lại đâu.. Cháu sẽ ở với chú It." Cậu bé ngay lập tức cau mày khi nghe tin mình phải quay lại với bố mẹ. Khuôn mặt It ngay lập tức giàn giụa nước mắt khi nghe những gì cậu bé nói

"Cá hồi, nghe chú nói trước nhé." Day cố gắng giải thích. Cậu bé chỉ lắc đầu trong ngực It.

"Con sẽ không... Con sẽ không quay lại. Chú Day thật xấu tính.." Cậu bé nói

"Cá Hồi, trước tiên nghe chú Day nói đã." It đã cố gắng nói chuyện với cháu trai của mình trong một giai điệu bình thường. Cố ép bản thân không rùng mình. Một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng vuốt ve lưng cháu mình. Salmon nhìn It mà rơm rớm nước mắt

"Hả…Chú It không muốn cháu ở cùng với chú à...huhu?" cậu bé hỏi, giọng run run, It không kìm được nước mắt khi nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt đẫm lệ của cháu mình.

"Cá Hồi, con không nhớ bố mẹ sao?" Day hỏi

“Huh.. con nhớ họ,” cậu bé nức nở nói

"Bố mẹ con cũng nhớ con. Con không muốn ở với bố mẹ nữa sao?" Day hỏi lại, và cậu bé gật đầu

"Huh…nhưng cháu muốn chú Day và chú It đi cùng cháu," cậu bé nói bởi vì không biết có khả năng hay không, nhưng cậu bé đã nói những gì trái tim mình muốn, It bây giờ hãy để Day có nhiệm vụ nói chuyện với cháu mình, vì It hét lên quá.

"Cá hồi...suỵt..đừng khóc, nhìn chú này" Day nói với cậu bé. Salmon vẫn nhét trong ngực It. Cho đến khi Day phải nhìn It và ra hiệu cho cậu giúp đỡ. It đưa tay lên lau nước mắt

“Cá Hồi, con ngồi xuống nghe chú Day nói trước đi,” It nói, giọng run run ngắt quãng, Salmon nắm tay chú mình rồi ngồi đối diện với Day để chú cháu có thể đối mặt nhau. Một bàn tay nhỏ nắm chặt áo It, run rẩy đáng thương

"Yoy đã đi học rồi phải không? Cháu phải quay lại trường. Nếu cháu nhớ chúng ta, chúng ta có thể gọi và nói chuyện. Hoặc nói chuyện qua màn hình máy tính." Day giải thích với Salmon trước khi đưa tay ra để lần lượt lau nước mắt cho It và Salmon. Day đành phải cúi đầu trước đứa cháu cứ cúi đầu tựa đầu vào ngực It.

"Sau khi học kỳ kết thúc, cháu sẽ lại đến với chúng ta. Được không?" Day tiếp tục lắng xuống. Salmon khẽ gật đầu.

"Con đã lớn và nên biết trách nhiệm của mình. Con có trách nhiệm phải học tập và làm một đứa con ngoan đối với bố mẹ" Day nói và vuốt nhẹ mái tóc của Salmon.

"Hay là con sẽ rời xa bố mẹ của mình?" Day hỏi lại. Cậu bé lập tức lắc đầu.

"Cháu xem, cháu là bé ngoan, không nên rời xa cha mẹ." Day khen cậu bé

“Con không muốn rời xa chú Day và chú It,” cậu bé phàn nàn một lần nữa, muốn ở bên bố mẹ cùng Day và It.

"Cháu không bỏ chúng ta đâu. Cháu chỉ về nhà thôi. Khi nào nhớ nhau, mình gặp nhau thì sao?" Day nói, và anh cũng không biết chọn từ nào để nói để cháu trai mình hiểu

Day đã không còn an ủi những đứa trẻ kể từ cái chết của bố mẹ và phải trả lời những câu hỏi của Night cũng như an ủi cậu bé suốt thời gian đó, nhưng sau đó cuộc sống của Day đã được trải qua nhiều thứ đến nỗi anh gần như quên mất cách an ủi một đứa trẻ thực sự.

"Cá Hồi, cháu có phải là một cậu bé nghe lời hay không?" Day hỏi lại, và Salmon gật đầu

"Day...tao sẽ nói về nó," It, người đã bắt đầu dịu đi tiếng nức nở của mình, nói, nhưng giọng vẫn còn run.

"Hmm," Day trả lời, hơi nhìn cháu mình

"Cá Hồi, ngày mai chú sẽ gửi cháu quay lại sống với bố mẹ cháu và ngay sau đó bố mẹ cháu sẽ lại gửi cháu đến sống với chú. Ở với bố mẹ cháu một thời gian, và ở với chú một thời gian. Chà, cháu sẽ không bỏ rơi bất cứ ai bởi vì cháu sống với cả chúng ta và bố mẹ mình." It nói khiến Day mỉm cười một chút khi thấy người yêu của mình đang cố gắng giải thích cho cháu trai mình.

"Huk... Cháu sẽ có thể ở lại với chú It và chú Day một lần nữa, phải không?" cậu bé tò mò hỏi. It nói một lần nữa, mặc dù trái tim cậu không muốn Salmon đi đâu,

Salmon im lặng, không hỏi gì thêm. Cậu bé vùi mặt vào ngực It, phát ra những tiếng nức nở nho nhỏ. Day biết cháu mình đã bắt đầu hiểu một chút, không cãi không hỏi bất cứ điều gì. Toàn bộ căn phòng im lặng một lúc. Salmon ngủ thϊếp đi vì khóc, vì vậy It đã bế cá hồi lên giường trong khi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu bé.