Chương 2

It mở cửa văn phòng để hỏi Day..."Mày có đói không?" Day hỏi

"Tao muốn kem, cơm que và bánh mì!" It nói một cách ngẫu nhiên.

"Không! Chúng ta sẽ đi ăn cơm!" Day chưa dứt lời, thì It đã đóng cửa và đi đến cửa hàng để mua kem với cấp dưới của mình. Có tiếng gõ nhẹ trên cửa sổ nhỏ. Day với tay và mở nó ra.

"Có chuyện gì vậy?" Day hỏi khi người bán hàng gõ cửa sổ.

"Day, có một cô gái trẻ trong cửa hàng." Người nhân viên nói trước khi chạy. Day khẽ mỉm cười trước khi đứng dậy rời văn phòng.

"Trước cửa tiệm có một chiếc xe bán kem kiểu cũ đang đỗ lại. It và bốn tên nhân viên xúm lại mua. Lúc này đang là giờ tan học nên có nhiều học sinh cấp 3 từ các trường tư thục gần đó kéo đến. Lâu lâu đi mua kem, đám nhân viên nhỏ giọng chế giễu nhau, bạn trai của Day đứng lên và cười như kiểu chế nhạo.

"Người đó là một tên khốn may mắn! Váy ngắn, tóc dài, chân thon." It huých nhân viên của mình để nhìn một nữ sinh đi ngang qua.

"Mày có muốn để con trai của chủ cửa hàng xử lý việc này không?" Một người đàn ông tên Chok đã nói đùa. It cũng cười và ăn kem trên tay.

"Vậy, mày có quan tâm đến việc để con rể của chủ cửa hàng làm việc này không?" Một giọng nói trầm vang lên sau lưng anh. Cấp dưới của It Jump dựng lên vì sợ hãi.

"Ha ha... Muốn ăn kem không?" It quay sang nhìn Day, giả vờ đưa cây kem sang phía anh. Day mỉm cười, It quay lại nhìn cấp dưới của mình, lúc này đã chạy biến vào trong quán và bỏ lại It lại một mình.

"mày đến để hỏi tao có muốn ăn kem không vì mày muốn biết liệu tao có đi chơi hay không hả?" Day khẽ hỏi

"Không... tao... thực sự muốn rủ mày đi ăn kem." It thương lượng với giọng the thé. Day cười lạnh trước khi ôm cổ It, người đang từ từ nuốt nước bọt vào cổ họng.

"Vào văn phòng ngồi có sướиɠ hơn không? Ngoài này nóng quá!" Day nói trước khi khóa cổ It và đi đến văn phòng của anh. It quay lại nhìn cấp dưới của mình đang vỗ tay chúc mừng It từ xa trước khi cậu biến mất vào văn phòng.

"Thả tao ra, tao muốn đi mua kem nữa!" It nói sợ cây kem trên tay sẽ chảy ra.

"Mày có muốn một ít kem khác không, hmm?" Day khẽ hỏi

"Chết tiệt ... mày thật là không biết xấu hổ!" It nói cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì nóng. Day thả cổ ra khiến It thở phào nhẹ nhõm. Day ngồi làm việc trong im lặng, không nói gì. It ăn hết kem và nhìn Day một lúc rồi kéo ghế ngồi cạnh Day.

"Day... là gì vậy?" It hỏi, nhưng Day im lặng.

"Này, mày có giận tao không?" It hỏi vì cậu nghĩ Day rất coi trọng chuyện đó, đến mức từ chối nói chuyện với cậu. Day chỉ khẽ quay lại nhìn cậu trước khi hít một hơi thật sâu.

"Sao vậy? Sự im lặng này là sao vậy? mày học cách nghịch ngợm thay tao à?" It hét lên một tiếng.

"Im lặng đi, tao đang làm việc!" Day khẽ nói làm It đơ người.

"Nếu muốn im lặng, tại sao lại kéo tao đến đây?" It hỏi với giọng khó nghe. Day nhìn chằm chằm vào cậu.

"Tao đi ra ngoài ây, không quấy rầy mày nữa!" It giả vờ đứng dậy khỏi ghế.

"Này, im lặng, không muốn ở nhà gặp phiền phức thì đừng đi đâu cả." Day nói một cách ra lệnh. It do dự cắn môi dưới, nhưng vẫn kéo đi ra và ngồi xuống chiếc ghế sofa ở góc phòng, làm vẻ mặt thất vọng.

"Anh ấy ra lệnh cho tao thậm chí còn nhiều hơn cả bố tao!" It lầm bầm, nhưng Day vẫn nghe thấy cậu nói.

"Ở bên mày tao giống như nuôi một đứa trẻ vậy!" Day nói

"Vậy từ giờ đừng ở với tao nữa, một người cha cũng có thể bỏ rơi con của mình." It lập tức cãi lại.

"To mồm, tao nói câm miệng lại!" Day nói với giọng trầm

"tao im lặng. Mày là người bắt tao nói." It cãi mãi không chịu thua.

"It!!" Day gọi người yêu bằng giọng cứng rắn. It dừng một chút rồi ngậm miệng lại, không nói gì nữa. Day thở phào nhẹ nhõm trước khi quay lại làm việc. It nằm xuống sofa và nhặt cầm thoại của mình lên để chơi. Một lúc sau, Day nhìn lại và thấy It đang ngủ.

"Chỉ có ăn, chơi và ngủ. Tao có khác gì nuôi con không?" Day lẩm bẩm, trước khi đứng dậy lấy áo khoác che cho cậu và quay lại tiếp tục làm việc.

….……

"It, dậy đi. Về nhà thôi!" Day đánh thức It dậy để về chung cư. It từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh một chút rồi ngủ tiếp.

"Còn ngủ tiếp, tao sẽ tự mình cõng mày ra xe, lát nữa mấy nhân viên ở cửa hàng sẽ trêu mày!" Day nói làm It bật dậy ngay. Khuôn mặt nhẵn nhụi của cậu nhăn lại.

"Không cần! Tao có thể tự đi được!" It nói trước khi đứng dậy và bước đi trong im lặng. Day chỉ biết lắc đầu và làm theo.

"Này con trai, con có đi không? Ngày mai con có quay lại không?" Bố của cậu hỏi khi nhìn thấy con trai mình rời văn phòng.

"bố, hỏi Day đi. Con có thể đến hay không?" It nói trước khi mở cửa xe ngồi đợi.

Day đến sau khi nói chuyện một lúc với bố của It. Sau đó anh lên xe và lái đi. Trên đường đi, It im lặng, dựa lưng vào ghế xe nhắm mắt lại. Day không hỏi bất cứ điều gì cho đến khi anh ấy dừng lại và rời đi một lúc. It, người không ngủ, nhưng nhắm mắt lại, cảm thấy rằng con đường quá ngắn. Vì vậy, cậu mở mắt và đứng thẳng dậy.

"Mày có xuống không?" Day hỏi. It mở to mắt khi nhìn thấy nơi Day đưa mình đến. Cậu lập tức mở cửa xe mà không nói một lời nào khiến Day bật cười.

"Chị Nam!" It chào ngay khi cậu mở cửa.

"Này, mấy ngày rồi em không đến. P"Day cuối cùng cũng mang em đến đây rồi!" Nam, chủ tiệm bánh, đáp lại lời chào, vui mừng khi thấy khách hàng quen của mình bước vào.

"Ừ. Chị Nam, em đói rồi, chị làm chút gì ăn đi, ăn xong em giúp chị làm việc." It ngay lập tức cầu xin.

"Được rồi, ngồi đợi đi. Còn anh muốn gì, P" Day?" Nam hỏi Day.

"Cho tao một ly cà phê!" Day trả lời và ngồi xuống với It tại bàn. Cô ấy không có nhiều khách hàng trong cửa hàng ngay bây giờ.

"Tâm trạng của mày tốt chưa?" Day giả vờ hỏi

"Mày nghĩ sao?" It đáp lại với một nụ cười nhẹ trên môi.

"tao ước tao có thể ăn thức ăn từ đây mọi lúc!" It lẩm bẩm trong hơi thở.

"Mày đang nói về cái gì vậy?" Day hỏi vì anh ấy không nghe thấy những gì

cậu đang nói.

"Không, tao có nói gì đâu!" It cau mày. Một lúc sau, Nam mang cho It một chiếc bánh crepe lớn nhân Ovaltine núi lửa. Mắt của It lập tức sáng lên. It đang có thứ yêu thích của mình trước mặt.

"Không ăn được hết thì bảo It!" Nam mỉm cười nói và đưa cho Day một tách cà phê.

"Được rồi!" It mỉm cười nói. Nam ngồi ở một chiếc ghế khác, tay chống cằm nhìn It ăn chiếc bánh của mình.

"Thật tốt khi thấy It ăn bánh như vậy!" Nam mỉm cười nói.

"Tại sao?" It nhướng mày hỏi.

"Thật là ngon khi thấy em ăn. Người xem rất vui." Nam nói.

"Thật tuyệt khi đến đây. Em sẽ đến mỗi ngày!" It vừa nói vừa đút miếng bánh vào miệng.

"Vậy It có định giúp chị làm việc không?" Nam hỏi vì khi It đến quán, cậu thường xuyên giúp cô phục vụ đồ ăn thức uống tại quán. It nhìn Day một chút.

"Em sẽ hỏi Day trước, xem em có thể làm điều đó!" It gật đầu với Day, người vẫn đang ngồi lặng lẽ uống cà phê.

"Muốn làm thì làm, nhưng không được lâu đâu!" Day trả lời và nở một nụ cười nhẹ với It.

"Thôi, tao ăn xong rồi, tao giúp chị Nam đây." It nói nhanh và cúi xuống chạm vào đỉnh chiếc bánh gato. Cậu xoa khóe miệng có bột Ovaltine. Day chậm rãi lắc đầu và với lấy khăn giấy để lau đi. It gục đầu xuống, cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt giễu cợt của Nam đang nhìn mình.

"Tao có thể tự làm được!" It nói trước khi nhanh chóng lấy khăn giấy từ tay Day để lau miệng.

"tao ghen tị với It. Cậu ấy có một người bạn trai tốt bụng và chiều chuộng cậu ấy như vậy!" Nam giả vờ đùa giỡn.

"Chị Nam, có khách đến, chị ra đón đi!" It lập tức đổi chủ đề, điều mà Nam cũng biết nhưng không nói gì, Nam cười nhẹ trước khi đứng dậy để đi đến khách hàng.

“Mày làm gì mà xấu hổ trước mặt chị Nam thế hả?” It nói với Day. Giọng cậu không to lắm. It biết rằng kể từ khi mối quan hệ của cậu và Day bắt đầu tốt đẹp, Day đã thể hiện bản thân nhiều hơn nhưng sự tàn nhẫn và ghen tuông cũng tăng lên.

"Đó không phải là một điều tốt sao?" Day khẽ hỏi.

"Thì đúng... nhưng tao thấy xấu hổ!" It đã trả lời. Day mỉm cười và không nói gì nữa.

Một lúc sau, It không ăn hết chiếc bánh của mình như ý muốn vì cậu cũng muốn nhanh chóng giúp P’Nam . Vì vậy, cậu bảo Day giữ nó và mang chiếc bánh đến căn hộ để cất đi. It đứng dậy đi tìm Nam, cậu lập tức vớ lấy chiếc tạp dề của cửa hàng mặc vào giúp Nam. Còn Day, anh ngồi ở chiếc bàn trong góc uống cà phê và đọc sách, lặng lẽ chờ đợi như thường lệ. Anh ngẩng đầu lên nhìn It một lúc và cảm thấy rằng người yêu của anh vẫn ở trong tầm mắt anh suốt thời gian qua. Mặc dù vậy, anh không thể để It rời khỏi tầm nhìn của mình. Bốn tháng xa nhau khiến Day phát điên. Dù bận bịu với cửa hàng và câu chuyện với Beam nhưng không làm cảm giác nhớ nhung giảm đi chút nào. Day không hiểu sao lại cảm thấy yêu mến và trân trọng It đến vậy

"Nhân viên mới? Tên mày là gì?" Một giọng nói thắc mắc phát ra từ một chiếc bàn gần nơi Day đang ngồi. Day ngước mắt lên từ cuốn sách trong tay và thấy rằng It đang ở một mình và câu hỏi hướng đến cậu

"Không, tao chỉ đến để giúp chị gái tao thôi!" It trả lời, thấy rằng anh ta khách hàng của P’Nam

"Ồ, mày là chủ cửa hàng sao? Bởi vì nhìn mày trông khác với nhân viên kia." Người đàn ông đó lại nói. It nhìn anh ta và biết rằng sẽ rất khó đối phó với anh ta.

// Mẹ kiếp... ông này vào nhầm chỗ rồi. Tiệm bánh không phải là quán rượu nơi bạn có thể tán tỉnh người phục vụ!// It nghĩ trong đầu, lo rằng Day sẽ nổ tung.

"Lại đây nào!" Day giơ tay về phía It, làm như khách đang gọi đồ ăn. It nhanh chóng xin lỗi người đàn ông và bước tới chỗ Day.

"Tên kia có làm gì mày không?" Day hỏi vì không thấy người đàn ông rời mắt khỏi It để đọc thực đơn trong giây lát.

"Không có gì đâu, đừng lo. À, Day... tao tự lo được. Chỉ là khách hàng thôi, vả lại tao là đàn ông." It trả lời. Day liếc nhìn chàng trai trẻ qua khóe mắt và phát hiện ra rằng người kia cũng đang nhìn ... mông của It.

"Cho tao ít nước!" Day nói, và It nhìn anh đầy nghi ngờ.

"Không có việc gì, tiếp tục làm việc đi, sau đó chúng ta trở về đi." Day nói lại,

It bắt đầu quay lại vì cậu rất vui khi được giúp đỡ cửa hàng. It bước tới lấy nước cho Day. Day và Nam ngồi nói chuyện gì đó một lúc. It thấy Nam gật đầu cười, cậu không biết cô và Day đang nói chuyện gì. Sau khi họ nói chuyện xong, anh lại nhìn quanh cửa hàng.

"P’Nam, sao Day lại gọi chị nói chuyện thế?" It tò mò hỏi.

"Không có gì đâu, anh ấy hỏi gì đó. Tại sao họ lại gửi cho tao một người đàn ông như cái này?" Nam nói với It, người đang rêи ɾỉ. Nam bước vào bếp. It giơ tay lên và vươn đầu ra vẻ bối rối, nhưng rồi cậu vội vàng đến để giúp đỡ và tiếp tục với công việc của mình. Cũng chính người đàn ông đã hỏi It những câu hỏi thường lườm cậu cho đến khi It cảm thấy khó chịu. It quay lại lườm anh ta với ánh mắt hung dữ, nhưng anh ta chỉ mỉm cười với cậu.

// Bình tĩnh It, bình tĩnh, đừng ngông cuồng. P’Nam sẽ gặp rắc rồi //. It cố gắng giữ cho cảm xúc của mình không ảnh hưởng đến khách hàng. Nếu một người phụ nữ đến làm phiền cậu như vậy, It vẫn có thể nói chuyện và đùa giỡn như một nhân viên tốt, nhưng với người đàn ông này … đối với It là điều không thể chấp nhận được.

It không thích vẻ ngoài của anh ta cho lắm. Có lẽ là bởi vì ánh mắt hắn nhìn cậu nó nói ra tâm tư của anh ta. It tin rằng người đàn ông này chắc chắn không nghĩ tốt về cậu.

"Nong, mày tên là It phải không? tao vừa nghe một nhân viên gọi mày như vậy!" Anh chàng đó hỏi khi It đi ngang qua, phục vụ đồ uống cho một chiếc bàn gần đó. Chàng trai vẫn nhìn chằm chằm It.

"Đúng!" It trả lời đơn giản, trước khi quay trở lại quầy ngay lập tức.

Đột nhiên... It quay lại nhìn sửng sốt khi Day đột nhiên đứng dậy và đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh chàng trai trẻ. Người đàn ông bối rối nhìn Day.

"Chuyện gì vậy?" Anh chàng hỏi.

Day quay sang nhìn anh ta cười nhẹ. Anh đặt tay lên vai người đàn ông để đưa mặt anh ta lại gần. It không biết phải làm gì tiếp theo. Nhiều người quay lại nhìn Day và chàng trai trẻ, sửng sốt trước vẻ mặt của họ.

"Nếu mày nghĩ về việc tán tỉnh người phục vụ này ngay bây giờ, tao muốn cảnh báo mày hãy ngừng lại mọi thứ!" Day nói lịch sự, nhưng ánh mắt thì khác. Nếu ai đó cố gắng nhìn kỹ, họ có thể thấy ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt Day lúc này.

"Mày là ai mà nói với tao điều đó?" Anh chàng hỏi với giọng gay gắt. It bước tới Day và nắm lấy cánh tay anh.

"Day, đừng lo lắng về chuyện này!" It nói, dù trong thâm tâm cậu muốn Day đấm vào mặt tên đó.

"tao nói cho mày biết rằng chàng trai trẻ này là vợ của tao." Day quay lại nắm lấy chiếc eo thon của It và nói lớn với người đàn ông. Day không hét lên, nhưng anh ấy đã sử dụng đôi mắt và giọng nói u ám của mình để truyền tải thông điệp.

"Và nếu chúng ta ở một nơi khác tại một thời điểm khác, tao sẽ đấm vào mặt của mày. Mày có thể hỏi người khác xem điều tao nói có đúng không, nhưng họ đã bị gϊếŧ vì dám tán tỉnh và nhìn vào mắt vợ tao. " Day nói với giọng bình tĩnh. Anh chàng sững sờ và có chút căng thẳng khi nhìn vào khuôn mặt của Day.

"Tán tỉnh cái gì? Tao chỉ hỏi tên cậu ấy để gọi đồ ăn thôi. Tao không nghĩ tới việc tán tỉnh bất cứ ai, đặc biệt là với chàng trai này vì ngoại hình của cậu ấy".

"Ôi... thằng khốn! Mày dám nói mặt nó không đẹp hả? Chân nó còn đẹp hơn cả mặt mày, coi lại đi!" Day đá người đàn ông kia trước.

"Cái gì? Chủ tiệm đâu? Sao lại để người xấu vào quán như vậy?" Người đàn ông hét lên khi đứng dậy. It lại giả vờ can ngăn, nhưng Day đã kéo cậu lại phía sau.

"Tao cảm thấy tốt hơn là mày nên đi ra ngoài đi. Về phần đồ ăn, tao sẽ trả tiền. Hoặc là mày muốn ăn xong, tao nguyện ý thay vợ tao phục vụ mày." Day bình tĩnh nói. Nam vừa đến chỉ có thể nheo mắt lại một chút.

"Ừm, như P" của tao đã nói. Muốn gì cứ hỏi thẳng với anh ấy!" Nam thản nhiên nói. Người đàn ông tỏ vẻ kinh hoảng trước khi vội vã bỏ đi vì xấu hổ trước quá nhiều ánh nhìn. Biểu cảm trong mắt Day khiến người đàn ông không muốn dây vào nữa.

"Không đúng!" It nói, đi theo sau anh. Day quay sang nhìn It.

"Đang nhìn cái gì vậy? tao không sai về tên khốn đó!" It nói

"Vậy ai là người lúc đầu ngăn tao không cho can thiệp vào?" Day hỏi. It dừng lại, vẻ mặt có chút bối rối. Về phần Nam, cô đã đi xin lỗi các khách hàng khác cho đến khi họ nguôi ngoai đôi chút.

"Vâng! Em nghĩ nếu P"Day sẽ là quản lý thì It sẽ phải làm sao đây? Haha!" Nan nói đùa bước về phía hai người. It quay sang nhìn Nam sau đó xin lỗi trước khi giơ tay.

"Chị Nam, em xin lỗi! Em không cố ý gây chuyện ở cửa hàng!" It nói với vẻ tội lỗi thực sự.

"Không sao, Day cam đoan nếu trong cửa hàng có thứ gì hư hỏng, anh ấy sẵn sàng chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng như It thấy đấy, ở đây không có thứ gì bị hư hại cả!" Nam cười nói, cho cậu biết Day đã nhờ Nam làm việc này.

"Cảm ơn ạ!" It trả lời

"Haha... nhưng It là giỏi nhất đấy! P"Day, nếu anh không trục xuất anh ta, It chắc chắn sẽ đánh bại anh ta!" Nam nói đùa.

"Giống như có vợ là xã hội đen!" Day nói với giọng điềm tĩnh với nụ cười trên môi.

"Có nhiều điều để nói, tao nghĩ chúng ta nên về nhà thôi. Tao đã đứng trên đôi chân của mình một thời gian dài rồi. Tao hy vọng tao đã làm được điều gì đó để giúp mày với P’Nam." It nói. Day quay sang nhìn Nam.

"Về trước đi! P’Day và It cũng nên nghỉ ngơi đi. Nếu rảnh có thể lại đến thăm Nam! It ơi, đừng quên bánh của em đấy." Nam nói. It lập tức gật đầu và nhanh chóng đặt chiếc tạp dề lại chỗ cũ.

"Cảm ơn, Nam!" Day nói trước khi trả tiền đồ ăn của mình và đồ ăn của người bị đuổi.

"Không sao, không có việc gì!" Nam mỉm cười nói. It bước tới, mang theo hộp bánh mà Nam đã gói cho.

"Day, chúng ta trở về đi!" It nói

"Mày đã giúp làm việc và cô ấy không cho bạn bánh nữa!" Day đùa giỡn với người yêu. It khẽ nhăn mũi.

"Nam, bọn em về đây!" It lại chắp tay chào Nam rồi cùng Day ra về. Sau khi lên xe, It quay lại nhìn Day lần nữa.

"Có chuyện gì vậy?" Day hỏi

"Huh... khi chúng ta ở cửa hàng của bố. Mày thực sự giận tao à?" It hỏi, vẫn còn bối rối.

“Ồ, mày không quên chứ?” Day cười khúc khích.

"Ai sẽ quên? Mày không cùng tao nói chuyện, cũng không thèm để ý tới tao!" It nói

"tao không giận gì cả! Tao chỉ không thích khi mày trêu chọc người khác. Nếu tao cũng trêu chọc người khác, mày có muốn thế không?" Day yêu cầu. It lắc đầu.

"Tao không thích đâu! Nhưng tao biết những người như mày không làm thế đâu." It tự tin nói. Day đưa tay xoa nhẹ đầu It.

"Tao biết!" Day nói trước khi lái xe quay trở lại căn hộ. Những gì It nói là sự thật. Day không phải là người hay tán tỉnh hoặc trêu chọc mọi người như những người khác.

"Ngày mai, mày có đến cửa hàng ở Chonburi không?" It hỏi

"Có! Tại sao mày lại hỏi?"

"Mày có muốn tao đi với mày không?" It hỏi lại

"Đó là một câu hỏi kỳ lạ. Mày có nghĩ rằng tao sẽ để mày một mình không?" Day hỏi lại.

"Được rồi, ngày mai tao có thể không đi cùng mày được không?" It khẽ hỏi. Day quay sang nhìn cậu.

"Mày đi đâu?" Day hỏi

"Đừng làm ầm lên! Ngày mai tao có thể đi xem phim với Nick được không?" It đã cố gắng hết sức để cầu xin.

"Vậy mày không nghĩ tới hỏi tao sao?" Day cau mày hỏi.

"Khi tao hỏi mày, mày đã nói không muốn đi. Và bộ phim tao muốn xem đã ra mắt, vì vậy tao không nghĩ sẽ hỏi lại mày vì mày sẽ không thích bộ phim đó." It càu nhàu

"Mày muốn đi khi nào?" Day hỏi

"Vào buổi chiều!" It trả lời, trong lòng tự hỏi liệu Day có để cậu đi hay không.

"Vậy xong việc tao sẽ gọi cho mày, xem xong mày có thể gọi cho tao. Có lẽ tao sẽ đến đón mày." Day nói, nhưng It quay mặt đi.

"Còn gì nữa không? Tao sẽ không để mày yên đâu!" Day nói

"Mày đã nghĩ về việc nghỉ ngơi chưa?" It hỏi với hy vọng anh ấy có thể đi xem phim với cậu.

"À, tao đã không ghé thăm cửa hàng ở Chonburi hơn một tuần rồi!" Day đã trả lời

"Mày không thể đi xem cửa hàng vào ngày hôm sau sao?" It hỏi lại

“Vậy tức là mày muốn tao đi cùng mày đúng không?” Day hỏi, sau khi hiểu mục đích của It.

"Mày nghĩ xem thế nào! Nếu mày bận cũng không sao, tao có thể đi xem với hai tên ngốc kia. Có lẽ tao sẽ gọi Ball và Meen đến xem cùng tao!" It mỉa mai nói.

"Nếu mày muốn bị mắc kẹt trong phòng cả ngày lẫn đêm, mày có thể thử cái này!" Day bình tĩnh nói khi It nhắc đến tên bạn gái cũ của mình.