Chương 1

"Woah... Day giúp tao với!" Một tiếng hét lớn vang khắp nhà. Day, người đang ngồi trong phòng nhìn đang kiểm tra hóa đơn của cửa hàng, đã phải đưa tay lên day day thái dương.

"P"Day... P"It sắp đốt nhà mất!" Night gào thét. Day đặt bút xuống và đi vào giữa hai người.

“À… chẳng phải tao đã nói với mày rằng mày có thể gọi đồ ăn ở nhà hàng sao? Tại sao mày muốn làm điều đó một mình? Mày sẽ bị thương." Day nói trong một giọng điệu nghiêm khắc. Anh mở cửa sổ nhà bếp để nhả khói ra khỏi toàn bộ căn phòng. Anh tắt bếp gas và làm tắt nồi dầu đang phun ra ngoài. Day ngoảnh lại nhìn em trai và bạn trai của anh ấy, người vẫn còn đang đeo tạp dề.

"Ah, tao muốn tự mình làm thử cái này." It cãi lại.

"Mày nên biết rằng khi mày vào bếp, chuyện như này luôn luôn xảy ra!" Day nói. Day và It đã đến ngủ với Night tại nhà của anh ấy, vì Gear phải lo công việc kinh doanh của gia đình. Day muốn ra ngoài ăn, nhưng It khăng khăng đòi tự mình nấu ăn.

"P"Day, đừng nói thế... P"It... muốn làm điều này." Night vội nắm lấy cánh tay anh trai.

"Không cần phải nói. Night... anh không thể làm cái gì được!" It cau mày nói trước khi cởi tạp dề và bước ra khỏi bếp. Night quay sang nhìn Day, người đưa tay xoa nhẹ mái tóc của em trai mình.

"Đừng lo. It ích kỷ, kiêu ngạo và rất thờ ơ. Cậu ấy lúc nào cũng như vậy." Day nói vì không muốn Night cảm thấy khó chịu.

"Em biết, nhưng anh không thể trách anh ấy, P’It như vậy là do anh đó." Night nói với một nụ cười. Day khẽ nhướng mày.

"Tại sao Night lại nói như vậy?" Day hỏi

"Ah, nếu anh không thích điều gì đó... P"It có lẽ sẽ không như vậy đâu. Dù miệng anh có thích mắng mỏ, nhưng anh luôn để anh ấy muốn thế nào thì cứ thế đó." Night nói, còn Day khẽ mỉm cười.

"Anh biết... ừm, lên lầu tắm rửa đi. Anh dẫn em đi ăn cơm. Anh lên lầu gặp It, chắc cậu ấy giận anh lắm!" Day nói với một nụ cười trước khi rời khỏi bếp.

Nhìn quanh phòng không thấy bạn trai đâu. Day sau đó đi về phía phòng ngủ vì chỉ có một nơi duy nhất cậu có thể ở. Khi mở cửa phòng ngủ, anh biết It đang tắm. Day bước tới và ngồi ở chân giường. Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra. It dừng lại khi thấy Day ngồi và nhìn mình. It giả vờ không để ý và đi đến tủ quần áo với chiếc khăn tắm quấn quanh eo.

"Mày như vậy là muốn khıêυ khí©h tao phải không?" Day vờ hỏi. It không trả lời, cậu bước đến bàn trang điểm để bôi kem. Day khẽ mỉm cười nhìn vẻ mặt bây giờ của It, điều đó cho thấy It đang hết sức tức giận.

"Mày có thể giả vờ như mày không phải là một người phụ nữ!" Day nói. It quay lại và nhìn trước khi nhặt một hộp kem và ném vào Day, nhưng anh đã tránh được.

"Nếu như mày tới gây sự với tao thì cút ra ngoài đi!" It khô khan nói.

Khuôn mặt cậu nhăn lại vì thất vọng trước khi quay lại nhìn vào gương. Day cười nhẹ, đứng dậy và chậm rãi đi về phía It, người đang nhìn anh trong gương với vẻ khó chịu.

"Mày dám mắng tao hả It?" Day vờ hỏi với giọng nghiêm khắc. It dừng lại một lúc, nhưng khuôn mặt cậu vẫn nhăn nhó.

"Mắng mày thì làm sao hả?" It khàn giọng nói. Day ở phía sau cậu, bàn tay mạnh mẽ vươn tới vuốt tóc sau gáy cậu và kéo lại cho đến khi It ngẩng mặt lên. Chiếc cổ mềm mại còn vương vài giọt nước. It chỉ ngồi yên đó, không tự vệ.

"Mày biết mày không thể đi đâu mà!" Day bình tĩnh cúi xuống hôn nhẹ lên gáy cậu, rồi di chuyển đến bờ vai mềm mại của It. Điều này khiến mặt It nóng bừng lên, nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh mặc cho trái tim đã rụng rời.

"Tránh ra, tao muốn đi thay quần áo, có chút mệt mỏi!" It nói khi rời khỏi Day và quay trở lại tủ quần áo. Nhưng Day đã kéo vòng eo thon gọn của cậu và ôm cậu từ phía sau. Tấm lưng trần của It áp vào ngực Day.

"Tao còn chưa cho mày ngủ! Muốn ăn cái gì, tao dẫn mày đi ăn." Day bình tĩnh nói.

"Mày không cần nói mấy lời tử tế, vừa rồi mày còn hung dữ như tao như vậy!" It trả lời

"Hừ, mày thật là cứng đầu, cái gì cũng không muốn nghe!" Day nói, nhưng anh không nhận được sự chú ý từ cậu.

"Không có chuyện gì... nhưng tao không muốn nhìn thấy mày bị thương, không muốn mày mệt mỏi!" Day nói

"Tao có nói khó hay nói tao mệt không?" It hỏi với giọng điềm tĩnh. Day tiếp tục ngả người ra sau đầu It. Dậy đi, đồ khốn! Đừng đùa nghịch gáy của tao nữa!" It nói khi đang cố vùng ra khỏi vòng tay của Day. Day sẵn sàng để cậu đi, nhưng anh cười nhẹ.

"Hừ, mày chậm mặc quần áo, tao hiện tại liền ăn mày! Nhanh lên, tao dưới lầu chờ mày." Day nói mỉm cười trước khi rời khỏi phòng. Anh ấy không muốn nhìn thấy It trong tình trạng này vì sợ không thể chống cự. Và Day, It và Night, có thể sẽ chết đói.

"Tao muốn bún tôm, Thịt heo chanh, Khoai mỡ, Cá vược chiên với cá, Nước sốt và Tôm tẩm bột." It gọi một bộ món ăn mà cậu ấy muốn ăn. Người phục vụ nhận đơn đặt hàng.

"Mày định ăn hết chỗ đó à?" Day hỏi khi Night kinh ngạc nhìn It.

"Ừ, tao đói! Night muốn ăn gì? Day sẽ trả hết!" It nói

"Haha.. em có thể ăn bất cứ thứ gì mày anh vừa gọi!" Night nói với một nụ cười trước khi nhìn anh trai mình.

"Mày cười cái gì?" It hỏi Night

"Đúng như P"Day đã nói!" Night nói. It quay sang nhìn Day cười nhẹ

"Mày đã phàn nàn về điều gì hả, Day?" It hỏi ngay

"Không có gì!" Day đã trả lời

"Quý khách có muốn gọi thêm đồ ăn không?" It hỏi

"Vẫn không đủ hả?" Day khẽ hỏi.

"Là bởi vì tao đang đói!" It cau mày nói. Night khẽ cười. Ngay sau đó, thức ăn mà họ gọi đã được dọn ra, và họ bắt đầu ăn.

Reng.. reng

Điện thoại của Day reo. It nhìn anh một lúc, nhưng không hỏi gì vì cậu còn đang ăn. Day trả lời điện thoại.

"Chuyện gì vậy?" Day hỏi

"Tao đang ở nhà hàng, tao đã đưa Night và It đi ăn. Mày có muốn đến không?" Những từ mà Day nói, cho It biết rằng Day đang nói chuyện với một người bạn.

"Được, lại đây đi, cùng nhau ăn cơm!" Day nói rồi cúp máy. It quay lại nhìn và nhướn mày. Day biết điều đó có nghĩa là gì nhưng anh ấy giả vờ thờ ơ và tiếp tục ăn cho đến khi It phải vỗ vào vai anh ấy.

"Cái gì?" Day hỏi với vẻ ngây thơ

"Đừng giả ngu, mày biết ý tao mà. Nói đi!" It nói với một giọng nghiêm nghị.

"Hả.. Jim sắp tới rồi. Cậu ấy tới để làm một số công việc ở khu vực này." Day nói về một người bạn khác từ thời trung học.

"Hừ!" It nói trước khi tiếp tục ăn. Ngay khi Jim đến nhà hàng, Day vẫy tay chào bạn mình và anh ấy đi về phía bàn của họ.

"Xin chào, P"Jim." Night nói

"Xin chào, anh đến để ăn cơm với em!" Jim mỉm cười nói khi ngồi xuống cạnh Night.

"Mày tới đây khá nhanh đấy!" Day nói

"Ồ, tao ở gần đây... Mày sao rồi Nong It? Chúng ta không nói chuyện với nhau nhiều lắm!" Jim nói với It với một nụ cười. Hai người gặp nhau tại bữa tiệc đoàn tụ của Day.

"Xin lỗi, miệng tao đầy cơm rồi!" It cười nói sau khi nuốt hết cơm trong miệng. Jim nhìn cậu và mỉm cười trìu mến. Người phục vụ mang thêm đĩa vì Day gọi thêm đồ ăn.

"Mày sẽ ở lại Thái Lan bốo lâu?" Day hỏi

"Này, mày muốn tao nhanh rời đi sao?" Jim hỏi đùa.

"Không.. tao chỉ muốn biết liệu mày có đang ở Thái Lan không, và ai đang trông coi nhà hàng của mày." Day lại nói vì Jim đã mở một nhà hàng ở Anh.

"À, mẹ và ... anh trai tao!" Jim nói trước khi dừng lại một chút và nhìn It vì anh ta đã ném một quả bom vào bữa tiệc đoàn tụ của Day, câu chuyện của anh trai anh ta. It không nói gì vì cậu còn đang Ăn.

"Day, bóc vỏ tôm giúp tao!" It vừa nói vừa múc con tôm ra khỏi mì ống và bỏ vào đĩa của Day.

"Huh!" Jim cười khẽ trong cổ họng.

"Tại sao mày lại cười?" Day khẽ hỏi.

"Mày thay đổi thật nhiều a!" Jim mỉm cười nói

"Tao đã thay đổi như thế nào?" Day tò mò hỏi.

Mặc dù hoài nghi về em trai mình, và Jim từng nói rằng cậu ấy thầm thích Day, nhưng anh ấy không nghĩ sẽ hỏi bất cứ điều gì vào thời điểm đó.

"Trong quá khứ, mày không muốn làm hài lòng bất cứ ai hay chăm sóc bất cứ ai ngoài Nong Night, phải không Nong?" Jim quay sang hỏi Night.

"Đúng vậy, nhưng bây giờ anh ấy bị thu hút bởi P"It hơn em." Night mỉm cười nói. It khẽ nhún vai.

"Hừ, cứ như vậy đi!" It thản nhiên nói và Day đặt con tôm đã bóc vỏ vào đĩa của It.

"Đừng bướng bỉnh nếu mày muốn tao làm hài lòng mày!" Day nói. It nhún vai nhưng không nói gì. Một lúc sau, It quay sang nhìn Day.

"Tao đi vệ sinh!" It cố gắng đứng dậy, nhưng dừng lại khi nghe thấy giọng nói của Day.

"Tao đi cùng mày!" Day bình tĩnh nói. It cau mày.

"Mày đi vì muốn đi vệ sinh? Hay mày đi vì muốn trông chừng tao?" It hỏi lại, biết rõ Day đang nghĩ gì.

"Mày không cần phải hỏi? Nào, dậy đi!" Day vừa nói vừa kéo tay It đi vào nhà vệ sinh.

"Ah.. mày lại hành động như tao là một đứa trẻ vậy!" It lẩm bẩm.

"Tên ngốc đó có vẻ rất chiếm hữu It!" Jim nói với Night, sau khi cả hai bị bỏ lại một mình trên bàn.

"Vâng, anh ấy giữ P’It rất kỹ, hơn cả với em nữa!" Night mỉm cười nói.

"Ai mà biết được một người như Day lại quan tâm đến người khác chứ? Lúc đầu khi nghe tin cậu ta có bạn trai, anh chỉ nghĩ điều đó thật ngớ ngẩn, nhưng khi anh nhìn thấy tận mắt, anh mới biết cậu ấy rất nghiêm túc. It tốt đấy, cậu ấy đã khiến một con robot có cảm xúc." Jim nói đùa, nhớ về người bạn ngày xưa và bây giờ.

"Anh ấy rất nghiêm túc. Nếu không, làm sao anh ấy có thể làm mọi thứ cho P’It? Hơn nữa, trong hơn 3 tháng, anh ấy sẵn sàng thăm dò bố của P’It để họ có thể ở bên nhau." Night nói cười nhớ lại chuyện đã qua.

"Nhưng.. Jump có biết P’Day có bạn trai không?" Night ân cần hỏi về em trai của Jim vì khi Day đưa cậu đến Anh, emtrai của Jim đã đi theo Day và nói rằng cậu ấy thích Day. Nhưng Day không chú ý đến cậu ta vì cậu ta là em trai của Jim.

"Anh không biết... đó là lý do tại sao anh lo lắng... bởi vì thằng bé sắp đến Thái Lan.” Jim phàn nàn mệt mỏi.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao họ im lặng suốt thời gian vừa qua?" Day hỏi khi đưa It và Night về nhà sau khi họ ăn xong. Sau khi về đến nhà, cả hai cùng lên phòng.

"Em trai của Jim tên là gì?" It lập tức hỏi. Day đang định cởϊ qυầи áo đi tắm thì quay sang nhìn cậu

"Sao mày lại muốn biết?" Day hỏi với giọng điệu bình thường.

"Tao không thể quên những gì Jim đã nói trong ngày tổ chức tiệc đoàn tụ!" It nói

"Đây có phải là một câu hỏi để gây chiến không?" Day khẽ hỏi.

"Tao không yêu cầu đánh nhau." It nói, thất vọng mắng Day vì anh từ chối nói với cậu. Đó chỉ là cái tên mà It muốn biết.

"Hừ, nhưng giọng điệu của mày không nói như vậy!" Day trả lời với một tiếng cười nhẹ.

"Ồ, nếu mày không muốn nói với tao, mày không cần phải nói cũng được! Tao chỉ hỏi thôi. Nếu có điều gì tao nên biết, chỉ cần nói cho tao biết!" It bật TV và nằm xuống giường, phớt lờ Day.

Day khẽ lắc đầu trước khi đi vào phòng tắm để tắm. It chỉ biết lầm bầm khe khẽ trong cổ họng. Ngay sau đó, Day rời đi để mặc quần áo. It im lặng, xem TV. Day thay quần áo xong và ngồi xuống giường cạnh It.

"Jump... em trai của Jim, tên là Jump!" Day nói. It vẫn im lặng.

"Bây giờ mày đã biết tên của cậy ta, mày có thể ngừng bĩu môi được chưa. Mày không đi ngủ sao?" Day vừa nói vừa dựa vào đầu giường ôm It. It cũng chuyển sang nằm trên ngực Day, dán mắt vào tivi.

"Không, tao không buồn ngủ, tao im lặng không có nghĩa là tao buồn ngủ. Tao chỉ không muốn nói nhiều thôi!" It vẫn không thừa nhận câu chuyện của Jump and Day.

"Huh… Mày thật là một chàng trai tốt!" Day nói một cách mỉa mai.

"Vậy ngày mai mày ở nhà hay đến cửa hàng của bố?" Day hỏi, kể từ khi có một sự kiện đang diễn ra.

"Tốt hơn là nên đến cửa hàng của bố tao. Tao không muốn ở yên một chỗ." It nói vậy vì cậu đã từng giúp bố mình ở cửa hàng. Đôi khi It cũng đi xem cửa hàng ở Chonburi với Day.

"Uh.. tao sẽ đưa bố của mày đến nhà máy để nói về những sản phẩm sẽ được đưa vào cửa hàng. À.. tao ở đó để làm việc trên ô tô thay vì cắt tóc." Day phàn nàn mà không coi trọng nó.

"Thực ra, mày không cần phải làm thế, Day. Còn thẩm mỹ viện của mày thì sao? Đến giờ, những khách hàng thường xuyên của mày đang phàn nàn rằng chủ cửa hàng không bao giờ xuất hiện vì anh ta ở trong cửa hàng của bố. Tao có thể giúp bố của tao lo việc đó." It nói, vì Day vẫn điều hành thẩm mỹ viện và còn phải giúp bố của It điều hành các cửa hàng. Mặc dù, bản thân It cũng lo việc này.

"Không sao, tao có thể làm được. Ông ấy đã giao con trai ông ấy cho tao, và tao phải làm điều gì đó có ích cho ông ấy để báo đáp." Day nói.

Day lo liệu mọi thứ vì bố mẹ It tặng lợi nhuận từ chi nhánh thứ hai ở Chonburi cho Day và It. Họ đã chuyển cửa hàng đó để cho hai người thừa kế nó.

"Nhưng nó khiến mày mệt mỏi, và mày không có thời gian để nghỉ ngơi!" It nói

"Tao biết mình đang làm gì, đừng lo lắng cho tao!" Day đã trả lời. It vẫn im lặng.

"Ngủ đi. Sáng mai tao phải gặp bố của mày trước đã." Day nói trước khi ôm It và lập tức chìm vào giấc ngủ.

"Chăm sóc quán đi It! Đừng có đi gây sự với khách nữa." Bố cậu nói trước khi rời khỏi nhà máy với Day.

"Bố, con không phải xã hội đen!" It hét lên.

"Và có con chó nhỏ nào, vài ngày trước đã đuổi ai đó ra khỏi cửa hàng?" bố cậu hỏi đùa.

"Ôi, bố, thằng khốn đó là một kẻ nói dối lớn. Nó tuyên bố cái gì cũng biết. Nó luôn đứng dậy và lên mặt. Nếu nó giỏi như vậy, nó nên tự sửa xe của mình đi chứ." It nói

"Hừ, nhưng nhất định phải có thủ đoạn thuyết phục hắn một chút, nếu là Day, ta nghĩ Day cũng sẽ không làm lớn chuyện như vậy." Bố cậu lại nói. Thực ra ông cũng không nghĩ trách móc ai, chỉ ông muốn trêu cho vui thôi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chính xác thì bố là bố của ai vậy?" It hỏi khi nhìn Day, người đang dựa vào xe hút thuốc, chờ đợi bố của It.

"Ta là bố của cả hai đứa. Hay It muốn Day là con của người khác?" Bố It vờ hỏi.

"Day, mày có thể đưa tao đi được không? Mày sẽ trễ và sẽ bị kẹt xe đấy." It ngay lập tức thay đổi chủ đề. Bố của It cười khúc khích trước khi ra xe. Day dập điếu thuốc và bước tới It

"Cứ tự nhiên đi! Chiều tao sẽ về!" Day nói. Mọi nhân viên trong cửa hàng đều biết chính xác Day và It là gì. Bố It đã thông báo rồi và còn nói ai không chấp nhận thì có thể từ chức, ông sẽ hiểu cho họ. Nhưng mọi người đều chấp nhận câu chuyện của Day và It, đồng thời cũng tôn trọng và nghe lời Day hơn It.

"Day.." It lầm bầm

"Ngay cả khi tao hỏi mày, mày vẫn luôn gây rắc rối. Ồ, đừng để tao phát hiện ra rằng mày đã lén tán tỉnh các cô gái khác. Đừng quên tao sẽ không về quá muộn!" Day nói và cười một chút vì It lén trêu chọc những khách hàng trẻ mang xe đến, nhưng Day phát hiện ra và trừng phạt It bằng cách biến mất vài Day.

"Đồ ngốc, mày đã gọi cả cửa hàng!" It nói vì người nói với Day về hành vi của It là thợ máy của cửa hàng.

"Lúc nào đó mày sẽ biết! Mày đi đi, lát nữa tao sẽ gọi!" Day nói, như mọi lần anh rời đi mà không có It. It gật đầu. Day lên xe và lái đi. Về phần It, cậu đi gặp khách hàng của mình.

"Ahh.. P"It, em sẽ kể cho P"Day về anh!" một thợ sửa xe trong tiệm đe doạ khi thấy It đang nhìn đôi chân thon thả của một khách hàng trẻ ngồi khoanh chân chờ xe đang sửa.

"Tao sẽ vả vào mồm mày đấy, thằng khốn!" It giả vờ giơ tay lên. Kết quả là người đàn ông kia vội cúi đầu đi trốn.

"Mày không muốn nhìn?" It thủ thỉ với cậu bé của mình. It đã giúp nhân viên của mình lắp đặt hệ thống âm thanh trong xe. Thằng bé định mở miệng nói nhưng phải dừng lại.

"Ồ, không có bình luận gì, là tốt hơn!" Cậu bé trả lời trước khi chạy ra ngoài để làm công việc của mình. It cau mày bối rối.

"Làm sao vậy? Trông mày như gặp ma vậy!" It bối rối nói, trước khi cảm thấy cái lạnh đằng sau mình.

"Muốn tao móc mắt của mày ra phải không, hử?" Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai It.

It đứng một lúc rồi từ từ quay lại nhìn. Cậu nở một nụ cười khô khốc khi nhìn thấy Day ngay phía sau mình. Chính vì thế Nong của anh đã không bày tỏ ý kiến gì.

"Ha ha!" Thằng Nong cười thầm cho đến khi It quay lại đập nhẹ vào đầu nó.

"Mày nhìn thấy anh ta, lại không nói cho tao biết!" It nghiến răng nói với cậu bé trước khi quay sang Day lần nữa.

"Mày thật tàn nhẫn. . . mày muốn móc hai mắt của tao!" It nói

"Hừ. . . Tao làm được, mày muốn tao làm không, tao trực tiếp dùng tay không làm!" Day giả vờ đe dọa. It khẽ nhăn mũi.

"Tao chỉ nhìn, không có làm cái gì!" It khàn giọng nói.

"Vậy tao xem một chút!" Day giả vờ ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang ngồi, nhưng anh bị It đẩy ra.

"Mày mệt rồi. Để tao ở văn phòng đi lấy nước cho mày trước, được không?" It nói. Day khẽ mỉm cười trước khi ngước mặt lên thì thầm điều gì đó vào tai cậu.

“Tao thích uống nước của mày hơn.” Day nói xong va đến ngay văn phòng. Anh rời đi còn It với khuôn mặt đỏ bừng vì những lời nói của Day.

"Đồ ngốc, mày nói như vậy sao có thể không biết xấu hổ." It lẩm bẩm trong hơi thở, và quay lại nhìn cậu bé kia, mày đang ngồi đó mỉm cười như thể đang cố nén cười.

"Tại sao mày lại cười, thằng khốn?! Ra khỏi xe và đi làm việc đi!" It hét lên để che đậy sự xấu hổ. Các nhân viên biết rõ về cậu ấy và không nghĩ rằng It đang tức giận hay không hài lòng. Thêm vào đó, bây giờ điều đó thậm chí còn vui hơn trước.

"Này, khi tao gặp P"Day, anh ấy không thể tiếp tục như vậy, mày có nghĩ vậy không?" Nhân viên bán hàng bí mật nói đùa với nhân viên khác.

"Tao cũng nghĩ vậy. Vì vậy, tốt hơn là nên ở bên P"Day và nếu P"It làm sai điều gì, chúng ta vẫn có thể nói với P"Day. Ít nhất thì anh ấy cũng sẽ mắng được P’It. Nhưng nếu chúng ta đứng về phía P"It và chúng ta che giấu một sai lầm nào đó, chắc chắn khi P"Day mà phát hiện ra thì chắc chết mất. Chỉ cần nhìn vào P"Day khi anh ấy thấy chúng ta làm việc, tao đã thấy rùng mình!" Một người khác nói, trong khi cũng cảm thấy rùng mình theo.

"Ồ, mày không nghĩ P"Day sẽ làm gì với P"It sao?" Một nhân viên khác hỏi.

"Mày nghĩ một người như P"Day sẽ làm thế sao? Mày thấy không? P"Day là một người nghiêm túc, hơn nữa, anh ấy rất yêu P’It."

"Mày có muốn mất việc của mày bây giờ không?" Giọng It chợt vang lên khi nghe họ nói chuyện.

"Không không không!" Tất cả cùng nói ngay lập tức, trong khi các nhân viên khác của cửa hàng cười nhạo vì họ biết It đang bắt nạt họ. Day, người đang ngồi nhìn ra ngoài văn phòng và lắc đầu mỉm cười.