Chương 7

Khi nghe thấy giọng nói của Day, It đứng sững lại.

"Ah, mày không rảnh để đón tao. Vậy nên tao có thể tự đi về." It nói.

[Tao nói bận khi nào?] Day hỏi thẳng thừng.

"Mày đang làm chuyện gì đó với cô gái của mày phải không? Đừng vội, cứ làm đi, tao có thể về một mình." It nói, mặc dù trong lòng rất bực bội.

[Đúng vậy, tao đang lo công việc kinh doanh của mình. Ở trường đại học đợi tao. Đừng nghĩ đến việc tự mình quay về.] Day lại nói.

"Nếu công việc của mày mất nhiều thời gian, tao sẽ phải đợi mãi sao?" It nói.

[Mày định ngoan ngoãn đợi hay sẽ không tuân theo mệnh lệnh của tao?] Day hỏi một cách chế giễu. It gầm nhẹ trong cổ họng.

"Vậy mày đang làm gì?" It quyết định hỏi vì tò mò.

[Mày nghĩ tao đang làm gì? Tao đang ở cùng với những cô gái xinh đẹp.] Day nói khiến It cảm thấy đau nhói trong tim.

[P" Day, a...đừng nghịch như vậy.] giọng một người phụ nữ nói vào điện thoại cho It nghe thấy. It bất giác nắm chặt lấy điện thoại.

"Được rồi, tao biết mày làm điều này là để chọc tức tao. Hãy làm việc của mày đi để may không dây dưa với tao nữa. Nếu muốn tao đợi, tao sẽ ngồi chờ ở đây. Gọi cho tao khi mày đến đây." It nói rồi tắt máy, cậu đưa tay lên vò cò đầu.

"Tao đang làm cái quái gì vậy?" It nói.

Đột nhiên, một tin nhắn trên điện thoại vang lên. It mở tin nhắn ra đọc.

[Mày đã cúp máy của tao, tao chắc chắn sẽ gặp lại mày sớm.] Day nói.

"Oh...chết tiệt, mày cong dám nhắn tin đe doạ tao như vậy à, tên độc tài, kẻ tâm thần, kẻ bạo da^ʍ, tên khốn." It ngồi một mình và hét vào bức tượng ngựa đá của trường đại học, một số người đi qua và tỏ vẻ hoang mang.

….…

"P"Day, anh đang nói gì vậy? Đừng giỡn nữa, nhìn tất cả những thứ này đi." Một giọng nữ nói khi cô ấy nhìn vào chiếc bánh lớn trước mặt.

"Anh chỉ muốn thử một cái gì đó. Anh sẽ trả tiền cho em." Day trả lời.

"Không cần đâu, ổn rồi. Đây là bánh của Nong Night, còn hộp kia, anh định mua cho ai? P"Day đâu có thích ăn đồ ngọt." Người phụ nữ hỏi lại, đưa cho Day một bịch hộp bánh.

"Anh sẽ mang nó cho con chó ở nhà." Day nói. Người phụ nữ cau mày bối rối.

"Con chó nào lại ăn bánh, P" Day? Anh điên rồi." cô gái nói.

"Nào. Đừng phàn nàn." Day nói.

"Lấy bánh và đi nào. Anh còn chờ gì nữa? Nó phải dễ thương lắm phải không?" Người phụ nữ nói.

“Để cậu ta đợi một chút." Day nhẹ nhàng nói rồi nhâm nhỉ tách cà phê khi ngồi nhìn đồng hồ trên tường.

….….

"Mày làm gì ở đây một mình vậy? Mày không về nhà sao?" Bạn của It nói vì thấy cậu ngồi một mình với vẻ mặt cau có.

"Tao đang đợi người nhà đến đón." It nói.

"Oh, Không phải mày thường tự mình lái xe đến sao?"

"À, xe của tao bị tịch thu rồi.” cậu thẳng thừng đáp vì tâm trạng lúc này không được tốt cho lắm.

"Ha ha. Trong lúc chờ đợi người nhà đến đón, mày có muốn cùng tao đi đánh bóng rổ trước không?" Bạn của It hỏi.

Trong thâm tâm, It cũng muốn chơi bóng rổ để gϊếŧ thời gian, nhưng cậu lại cảm thấy đau ở sống lưng. Cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

"Không, tốt hơn là tao nên ở đây. Nếu người nhà gọi, tao sẽ không thể nghe thấy và tao sẽ chết vô ích mất." It nói.

"Chà, tùy mày. Nếu đổi ý mày có thể gặp tao ở sân vận động." Bạn của It nói trước khi bỏ đi.

It ngồi lại và nhìn đồng hồ trên điện thoại với vẻ mặt khó tin, vừa khó chịu vừa buồn chán.

"Chết tiệt, chịu không nổi nữa rồi. Anh ta muốn làm ầm lên như thế nào thì làm, tao không còn đủ nhẫn nại để tiếp tục chờ ở đây." It tự nhủ trước khi quyết định để lấy đồ của mình và đi bộ đến phía trước của trường đại học. Khi cậu đang quyết định làm thế nào để về nhà, đột nhiên có tiếng còi ô tô vang lên gần chỗ It đang đứng. Người đó quay lại nhìn cậu và mỉm cười.

"Mày định đi đâu thế, It?" Nick vừa nói vừa kéo người kéo kính xe xuống và hỏi người bạn của mình.

"Đi nào, Nick. Đưa tao về nhà." It nói.

“Được rồi đi thôi." Nick đáp. It nhanh chóng mở cửa và ngồi vào.

“Không phải nói sẽ có người tới đón sao?” Nick hỏi.

"Cũng muộn, tao cũng lười chờ, cho nên tao về trước." It trả lời.

"Còn mày, sao nói là đi trung tâm thương mại để ngắm mấy gái?" It hỏi.

"Tao để quên đồ trong tủ nên quay lại lấy thì thấy mày ở đây một mình. Mày về nhà đúng không?" Nick hỏi.

Reng... Reng

Điện thoại của It đổ chuông trước khi It kịp trả lời lại Nick. Cậu nhấc điện thoại lên và ngập ngừng khi thấy là Day đang gọi.

"Mày không muốn nhận điện thoại à?" Nick hỏi.

Tim It đập thình thịch mặc dù cậu có ý định quay lại ngủ trong chính ngôi nhà của mình.

""Chết tiệt! Vì tay mình đang run, mình sẽ lên thiên đàng bây giờ sao?" It nói khẽ vì tay run run. It trả lời cuộc gọi và khi cậu đưa điện thoại lên tai, trước khi kịp nói điều gì một giọng nói đã lên tiếng trước.

“Ra khỏi xe nếu không tao sẽ kéo mày đi.” một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến It rùng mình.

"Được rồi, tao sẽ đi xuống." It trầm giọng trả lời trước khi bên kia kết thúc cuộc gọi mà không nói gì thêm. It quay lại nhìn vào phía sau xe của bạn mình và thấy rằng xe của Day đằng sau họ.

"Có chuyện gì vậy?" Nick hỏi.

"Ừm... Nick, cho tao xuống ở trạm xe buýt đằng kia, tao vừa nhớ ra mình có việc phải làm." It nói với bạn mình.

"Mày muốn đi đâu? Tao có thể đưa mày đến đó." Nick nói, đầy hy vọng.

"Không cần...tao quên mất là tao có hẹn với một người bạn, tao rất đãng trí ...dừng xe ở đằng kia đi." It nói với Nick theo cách bình thường nhất.

"Mày đáng trí quá rồi đấy, chưa kể là bạn bè. Sao giờ mày trở thành người đãng trí như vậy rồi?" Nick nói thẳng thừng trước khi đỗ xe gần trạm xe buýt.

"Cảm ơn." It đáp, trước khi đóng lại xe cho Nick. Một lúc sau Nick lái xe đi, xe của Day tiến lại. It nắm chặt quai túi, và nhận ra tay mình lạnh cóng.

It với tay mở cửa xe. Day không quay lại nhìn It. Thân hình xanh xao nhanh chóng bước vào xe vì cậu thấy rằng chiếc xe buýt sắp đến Khi It đóng cửa xe lại, Day phóng xe đi thật nhanh. Trên đường đi, cả hai đều im lặng. It chuẩn bị tinh thần để chịu trừng phạt, cổ họng cậu khô khốc. Day vẫn im lặng và lái xe về căn hộ của mình. Anh xuống xe mở cửa sau, lấy túi đồ vừa mua. It muốn giúp đỡ nhưng chỉ nhận được một cái lườm từ Day, khiến It ngay lập tức lùi lại.

//Chết tiệt, mày không thể nói một điều gì đó sao?... Tao cảm thấy thật khó chịu... Anh ta định làm cái gì vậy.// It chỉ biết nghĩ trong lòng mà không nói gì, lập tức đi theo Day vào thang máy.

Reng... Reng

Điện thoại reo, Day nhấc máy và bấm nhận cuộc gọi trước ánh mắt tò mò của It.

"Có chuyện gì vậy, Night?" Day trả lời. Đó là âm thanh đầu tiên It nghe được từ sau khi lên Day để đến căn hộ.

"Được rồi, anh sẽ quay lại ngay." Day nói trước khi cúp máy ngay khi thang máy đến tầng của Day.

“Ngày nào cũng có chuyện" Day nói, giọng khó chịu, nhưng nó cũng khiến It nhảy dựng lên vì cậu không biết Day đang nói về cái gì.