Chương 8

Day mở cửa căn hộ, bước vào dọn đồ vào bếp còn It vẫn đứng giữa phòng.

"Mày sẽ đi gặp em trai mày à?" It lập tức hỏi. Day khẽ liếc nhìn It.

"Lại muốn đi ra ngoài sao?" Day khẽ hỏi, nhưng với ánh mắt long lanh, điều đó cho thấy tâm trạng của Day như thế nào.

"Không." It vội vàng trả lời, rồi nhìn đi chỗ khác, bởi vì Day đang nhìn cậu như muốn bẻ cổ cậu vậy. It không quen với thái độ này của Day. Lần này, cậu không chắc liệu mình có muốn cảm ơn Night vì đã giúp cậu có thời gian chuẩn thêm một chút. Ngay khi nghe câu trả lời của It, Day ngay lập tức rời khỏi căn hộ, đóng sầm cửa lại một cách giận dữ khiến It giật mình.

"Oh... Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Anh ta không nói gì cả." It tự nói với mình trước khi thất vọng ngồi phịch xuống chiếc ghế dài.

"Tao thèm khoai tây chiên. Tao nên làm gì đây?" It tự nhủ trước khi bước vào bếp. Cậu nhìn thấy rất nhiều thứ trên bàn.

"Để tao nghĩ xem nào...tao có nên ăn nó không...Tao không muốn bị đánh, tốt hơn là nên đi nấu mì ống để ăn." It càu nhàu trước khi nấu mì ống mà Day đã mua trước đó. Cậu không động đến bất cứ thứ gì trên bàn vì sợ Day sẽ không hài lòng khi anh ấy quay lại và thấy cậu đã ăn những gì anh ấy mua. It sau đó đi tắm và mở TV xem trên chiếc ghế dài trong phòng khách.

"Anh ta đang làm gì ở nhà vậy? Anh ta chắc chắn sẽ không để chuyện của em trai mình diễn ra như mọi khi." It lầm bẩm trước khi tiếp tục xem TV. Sau đó cậu nhanh chóng ngủ thϊếp đi trên chiếc ghế dài trong phòng khách.

…………..

"Ưʍ...ừm." It đưa tay ra để đẩy thứ gì đó đang quấy rầy giấc ngủ của cậu rồi quay đi.

"Mày có dậy luôn không, hay tao ném mày xuống khỏi ghế?" Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến It nhanh chóng tỉnh dậy, ngồi trên ghế sofa nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng bất động bên cạnh chiếc ghế sofa mà cậu đã nằm.

"Ồ... mày về khi nào vậy?" It nhẹ nhàng hỏi.

"Những thứ tao mua..." Day đang định nói.

“Tao không ăn gì cả... tao thậm chí còn không chạm vào đồ của mày.” It nói nhanh vì cậu không nghĩ Day sẽ tha thứ cho cậu vì đã chạm vào những thứ mà Day đã mua.

"Sao mày không ăn? Mày nghĩ tao mua mà không cho mày ăn hả, It?" Day nói với giọng nghiêm khắc.

"Tao làm sao biết được? Mày không nói một lời nào, làm sao tao dám ăn? Tao không ăn mày cũng giận tao, thật là xui xẻo?" It trả lời.

"Bây giờ mày có thể cho tao biết chuyện gì đã xảy ra chiều nay không? Mày định giải thích với tao như thế nào? Tao sẽ cho mày thời gian để giải thích ngay bây giờ, hãy trả lời đi." Day nghiêm khắc hỏi. It bắt đầu nói lắp vì cậu không biết bắt đầu như thế nào.

"Tao...tao lười đợi, tao muốn trở về nghỉ ngơi." It lắp bắp nói.

Day vươn tay nắm lấy cổ của It, người vẫn đang ngồi trên sofa và bóp nhẹ khiến It giật mình.

"Nhưng tao đã nói gì với mày?" Day hỏi với giọng nghiêm nghị trước khi bắt đầu siết mạnh hơn cho đến khi It phải nắm lấy tay Day.

"Tại sao mày cứ thích ra lệnh cho tao như vậy? Tao không phải là tù nhân của mày, Day... tao đồng ý ở lại đây với mày, nhưng mày không thể đối tốt với tao được sao?" It hét lên. Môi của Day cong lên thành một nụ cười. Tay anh lần xuống lưng It, tiến sát vào mông cậu bóp mạnh.

"Mày dám yêu cầu tao đối xử tốt với mày sao, It? Điều duy nhất mày phải làm là phải nghe theo mệnh lệnh của tao. Mày mong tao đối xử với mày như thế nào?" Day hét lên.

"Chết tiệt, mày đang làm tao đau đấy... mày có thể buông tao ra được không?" It lớn giọng nói.

"Tao sẽ buông mày ra... nhưng trước hết mày phải nói sẽ không trái lệnh của tao nữa, nói đi!" Day hét lên.

"Được rồi! Tao sẽ không trái lệnh của mày một lần nào nữa." It nói ngay lập tức. Cậu cố kéo tay Day ra, tay của Day lúc này đã chạm đến tóc gay của It.

"Nói cho tao biết... Buổi chiều mày định đi đâu?" Day hỏi lại.

Buổi chiều, Day định đến gần xe của bạn It nhưng anh ấy đã kéo It xuống xe trước. Day đã cố kìm nén cảm xúc vì không hiểu vì sao mình lai tức giận như vậy. Day tự thuyết phục mình rằng anh tức giận vì It đã không tuân theo mệnh lệnh của mình.

"Ưʍ...bạn tao đang đưa tao về căn hộ này..." It nói, tránh nói rằng cậu vốn định quay về nhà riêng của mình.

"Mày có chắc không?" Day hỏi lại.

"Chắc chắn... giờ mày có thể buông tao ra chưa, Day? Đau quá." It nói với giọng nhẹ nhàng vì phía sau gáy cậu rất đau. Day từ từ nới lỏng vòng tay ra với IT.

"Dậy đi." Day nói. It xoa xoa gáy và bối rối nhìn lên.

"Làm cái gì?" It hỏi.

"Mày có định ăn cơm đi!? Hay là muốn tao ném đi?!" Day nói. It lại cảm thấy đói rồi. Hơn nữa cậu sợ rằng nếu không ăn gì cậu sẽ không có sức mạnh để chiến đấu với Day. Day dẫn It vào bếp.

“Mày không thể nói một cách tử tế được sao?” It lầm bầm trước khi dừng lại một lúc đến khi Day quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu.

Khi đã vào trong bếp, It nhướn mày khi nhìn thấy thức ăn mà Day đã lấy ra từ trong túi, và bây giờ đã được đổ ra đĩa. Day ngồi xuống với vẻ mặt khó chịu.

“Mày ăn đi.” Day nói lại đồng thời mở một lon bia để uống. It ăn Day đã mua vì đói. Món mì cậu ăn lúc trước không thể ngon bằng cơm.

"Tại sao mày không ăn?" It hỏi khẽ khi thấy Day chỉ uống bia.

“Tao đã ăn rồi.” Day trả lời cộc lốc.

//Anh ta đã ăn, vậy tại sao cứ nhìn chằm chằm vào tao? Cứ nhìn chằm chằm như thế làm sao mà ăn được?// It thầm nghĩ trong đầu.

"Mày đã ăn với em trai của mày à?" It hỏi ra câu nói mà cậu đang suy nghĩ.

"Phải, chứ mày nghĩ tao sẽ ăn với ai?" Day hỏi. It không nói gì chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.

"Lần sau, nếu mày còn dám lên xe của người khác mà không có sự cho phép của tao, cả mày và thằng nhóc đón mày đều sẽ bị t đạp cho vào chân." Day nói khiến It suýt sặc cơm.

"Chuyện quái gì vậy? Bạn tao chỉ đưa tao đi." It cãi lại theo thói quen.

"Mày sao vậy? Đừng hỏi nhiều nữa. Ăn đi nếu không mày sẽ không có sức để ngủ với tao đâu." Day nói, khiến It lập tức ngừng ăn khi và trừng mắt nhìn Day.

"Mày nói gì...Không… mày định ngủ với ai?" It hỏi với một trái tim run rẩy.

"Hả... mày còn không biết tao sẽ ngủ với ai à?" Day trả lời một cách chế giễu.

"Mày điên à? Mày vừa mới ngủ với một người phụ nữ, và sau đó mày lại muốn ngủ với tao?" cậu hét lên, cảm thấy khó chịu một lần nữa khi nói về điều này. Cậu lập tức đặt thìa xuống không muốn ăn nữa.

"Sao vậy? Sao không ăn?" Day hỏi, It không muốn trả lời câu hỏi của Day.

"Tao không ăn nữa, tao no rồi." It trả lời một cách lạnh lùng.

"Tao mua đồ ăn mày không thích sao?" Day hỏi lại. It không muốn trả lời rằng Day đã mua tất cả những thứ cậu yêu, nhưng It mang tâm lý giận dỗi nên chọn cách in lặng.

"It!!" Day gọi lại.

"Mày gọi tao à?" It nói với giọng không hài lòng.

Tranh cãi về một điều gì đó có thể khiến Day tức giận, điều đó nguy hiểm nhưng It vẫn muốn phàn nàn và tranh luận. Day liếc nhìn It trước khi thở dài thườn thượt.

"Hôm nay tao đã đủ mệt mỏi rồi, đừng khiến tao tức giận, được không?" Day nói nhỏ nhẹ.

"Tao không có làm gì cả. Chính mày mới là người đang tìm kiếm sự tức giận và thất vọng đấy." It lặp lại trước khi nhìn thấy vẻ mặt của Day, người đang nhìn chằm chằm vào cậu.

“Đứng dậy và lấy cho tao một lon bia." Day nói, thay đổi chủ đề. It đứng dậy mở tủ lạnh phía sau lấy bia rồi đứng trước tủ lạnh một lúc.

"Chuyện gì?" Day hỏi khi thấy It ngập ngừng nhìn xuống chính mình.

"Ừm... Day... ừm..." It nói, cắn môi trong khi cân nhắc có nên hỏi Day hay không.

"Nếu mày có điều gì muốn nói... hãy nói đi." Day trả lời.

"Bánh… bánh trong tủ lạnh của ai vậy?" It quyết định hỏi. Day khựng lại khi mở lon bia.

"Nó dành cho một con chó nào đó." Day trả lời, rồi cau mày.

"Mày có cho chó ăn không? Mày có nuôi chó à? Tại sao tao không thấy?" It hỏi, và Day đặt tay lên thái dương.

"Muốn xem thì thử lấy gương soi đi, rồi sẽ thấy vì giờ nó đang đứng trước mặt tao với vẻ mặt phờ phạc." Day nói lại. It nghĩ thầm.

"Thằng khốnt!! Tao không phải chó." It lập tức hét lên ngay .

"Hả..." Day khẽ cười khi tiếp tục uống bia mà không nói gì.

"Vậy tức là mày mua cho tao đúng không?" It hỏi, vì cậu thích bánh ngọt từ bé.

"Tao ghét đồ ngọt." Day nói ngắn gọn. It hiểu rằng chiếc bánh đã được mua cho cậu vì Day không ăn đồ ngọt

“Vậy thì, tao sẽ ăn.” It lại nói.

"Ăn hết cơm trước đi. Ăn không hết thì đùng nghĩ động đến cái bánh." Day trầm giọng nói.

It đồng ý và ngồi xuống ăn hết cơm. Day nhìn vào mặt It và lắc đầu. Anh không thể tin It lại chính là người đã lên kế hoạch xấu xa để làm tổn thương em trai mình. Khi ăn cơm xong, It để chỗ thức ăn còn lại vào tủ lạnh. Sau đó, cậu rửa bát đĩa trước rồi nhanh chóng lấy bánh.

"Mày không định ăn đúng không?" It hỏi lại. Day gật đầu. It mỉm cười vì không phải chia sẽ với ai khác. Bóng người tái nhợt cầm thìa lên định xúc bánh.

"Chờ đã!!" Day hét lên ngăn cản It.

"Mày định ăn hết chỗ này sao? Nó là cả một chiếc bánh, mày không lấy dao để cắt một miếng trước à?" Day mắng.

"Mày không muốn ăn? Không phải của tao hết à, nếu không ăn hết có thể bỏ vào tủ lạnh cất đi như thường." It nói. Day bật dậy ngay lập tức khiến It cứng người lại vì sợ Day nổi giận. Day đứng dậy, lấy dao và đĩa, đứng cạnh It với vẻ mặt cau có và cắt bánh thành những miếng hình tam giác nhỏ. Day đặt miếng bánh lên đĩa ở trên bàn trước mặt It.

"Ăn thế là đủ rồi, tao không muốn phải đưa mày đến bệnh viện vì đau bụng đâu." Day nói

Trước khi cất phần bánh còn lại vào tủ lạnh. It nhìn Day vì cậu muốn ăn thêm nhưng cậu phải ngoảnh mặt đi khi Day quay lại nhìn cậu lần nữa.

"Mày có định ăn không? Nếu không, tao sẽ cất nó đi." Day nói.

It nhanh chóng dùng thìa xúc bánh. Ban đầu, Day định vào phòng để It ngồi ăn một mình nhưng phải thay đổi ý định đột ngột vì biết rằng nếu anh vào phòng thì It sẽ quay lại lấy bánh trong tủ lạnh ra ăn.