Chương 6

SÁNG HÔM SAU...

Sự vuốt ve từ phía sau khiến It hơi khó chịu, nhưng lại ấm áp lạ thường. Cậu quay mặt về nơi phát ra hơi ấm đó. It không tỉnh dậy mà rúc vào lòng anh. Day tnhìn vào khuôn mặt say ngủ của It. Hàng mi dài và đôi môi mỏng cong lên. Day muốn bật cười khi anh nghĩ rằng It là một thằng nhóc đứng đầu trong mắt của Day. It không phải là một người yêu lý tưởng và không phù hợp với cả nam và nữ. It mở mắt ra giật mình và lùi lại khi nhìn thấy Day nằm xuống bên cạnh mình.

"Mày ở đây bao lâu rồi?" It ngồi dậy và lập tức hỏi. Day nằm ngửa và tay sau đầu một cách thoải mái.

"Chỉ mới một lúc thôi." Day trả lời, nhìn It.

“Sao tối qua mày không trả lời điện thoại của tao?" Day khẽ hỏi. It hơi ngạc nhiên. Cậu điều chỉnh khuôn mặt để chông thật bình thường.

"Mày đã gọi cho tao?" It giả vờ như không biết.

"Ah, cầm điện thoại của mày lên và xem đi. Tao đã gọi rất nhiều lần?" Day nói.

It rút điện thoại di động ra và ngạc nhiên khi thấy 13 cuộc lỡ và cậu không nghe cuộc bất kỳ cuộc gọi nào của anh ta vì cậu đã để chế độ im lặng.

"Sao mày gọi cho tao nhiều thế? tao ngủ quên và điện thoại ở chế độ im lặng." It trả lời với giọng điệu bình thường. Đôi mắt Day khẽ nheo lại.

"Mày có chắc không?" Day hỏi lại.

"Chà, thế mày nghĩ tại tao không nhận cuộc gọi của mày" It đáp lại,

"Nếu mày đã ngủ quên thì không sao, nhưng nếu tao biết được mày cố tình phớt lờ cuộc gọi của tao, thì..." Day nói, khiến It nuốt khan.

"Sao? Mày sẽ làm gì?" It hỏi.

"Tao sẽ làm mày theo số lần tao gọi cho mày mà mày không trả lời." Day nói. mắt It mở to.

"Mày thật điên rồ?!! Vì vậy, nếu mày gọi cho tao 13 cuộc và tao không bắt máy, thì mày định chơi tao 13 lần à!? Mày là con người đấy!" It nói.

"Mày có muốn thử không? Xem tao có thể làm điều đó được hay không?" Day hỏi.

"Không... nhưng nếu mày để tao ở trên mày, điều đó sẽ rất thú vị." It ngẩng cao đầu nói.

"Mày muốn ở trên tao? ...Hừm... thử xem." Day nói. It bối rối nhìn Day.

"Ý mày là gì?"

"Mày có định làm tao hay không? Tao vẫn đang nằm đây chờ đợi." Day nói đứng dậy cởi bỏ quần áo và nằm xuống. It nhìn Day với vẻ mặt hoài nghi.

"Mày thật sự sẽ để cho tao ở trên sao?" It hỏi, chỉ để chắc chắn. Day khẽ mỉm cười.

"Phải, nếu mày...CÓ THỂ LÀM ĐIỀU ĐÓ." Day nói, nhấn mạnh các từ. Điều đó cũng đủ để It biết rằng Day thực sự không muốn để It ở trên mà đang thách thức cậu thử.

"Ừm... tao không muốn làm điều này ngay bây giờ. Bất cứ khi nào tao muốn tao sẽ tự làm." It nói.

ĐỘT NHIÊN...

"Mày định làm gì vậy?" It hét lên khi bị ném trở lại chiếc giường rộng và cơ thể của Day đang đè lên cậu.

“Mày không muốn nó bây giờ, nhưng tao thì muốn.” Day nói, trước khi cúi xuống và hôn lên vùng bụng phẳng lì của It, bộ đồ ngủ của cậu bị kéo lên đến tận ngực.

"Không…không, Day!... Tao không muốn." It nhanh chóng đẩy mặt của Day ra, cậu biết điều gì sắp xảy ra đối với mình. Những lần trước, cậu hầu như không thể ra khỏi giường.

"Mày đang kháng cự vì điều gì?" Day nói với giọng nghiêm khắc trước khi cúi xuống để mυ"ŧ cái bụng của It. Cơ thể cậu bắt đầu run rẩy, hai tay cậu bị giữ chặt. Tất cả những gì cậu có thể làm là vặn vẹo.

"A!... Đau quá, đồ khốn Day." It bắt đầu hét lên khi Day cắn vào bụng cậu. Cái bụng trắng và mịn của It bị hằn lên một dấu răng.

"Ai bảo mày kháng cự" Day nói và rời đi.

It cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cậu cần tìm cách ngăn chặn Day xâm nhập vào mông của mình. Mặc dù cậu biết rằng miễn là đang ở bên cạnh Day cậu sẽ luôn phải nhượng bộ cho đến khi Day hài lòng.

"Ưʍ... Ư... Day... tao không muốn làm chuyện đó hôm nay... tao còn phải đi học. Tao không muốn bị trượt môn. Mày biết rõ là nếu chúng ta làm chuyện đấy, mày sẽ không thể dừng lại dễ dàng ....Và tao không thể đi học được "It nói một cách nài nỉ vì cậu muốn tìm cách không làm điều này. Day dừng lại và nhìn It như đang nhìn một kẻ lập dị.

"Mày đang cầu xin tao?" Day nhíu mày hỏi. It gật đầu, nhìn Day tìm sự thông cảm. Day lập tức kéo It ra và ngồi xuống. It mỉm cười khi thấy Day bỏ đi và cậu đã thành công.

"Tao sẽ không làm gì mày… không phải do mày dễ thương, vì mày nói quá nhiều thật phiền phức, tao không thể làm gì mày lúc này." Day nói. It lập tức bĩu môi.

"Vâng! Ai sẽ dễ thương như em trai của mày chứ?" It nói một cách mỉa mai.

"Chuyện này thì liên quan gì đến em trai tao?" Day thấp giọng hỏi.

"Không có gì, tao quên mất tao không thể chạm vào em trai của mày và tao cũng không thể nói về nó." It nói, rời khỏi giường để đi tắm. Nhưng vừa đến cửa phòng tắm, giọng Day vang lên.

"Nhớ cho kỹ, không ai được phép động đến em trai của tao." Day bình tĩnh nói.

It cảm thấy trong lòng rung động kỳ lạ trước khi bước vào phòng tắm mà không nói gì. Cậu ngâm mình trong bồn nước nóng để thư giãn cơ bắp trong khi đưa tay lên sờ vào vết cắn của Day trên bụng.

//Anh ta yêu em trai mình quá nhiều đến mức tao không thể chạm vào hay nói về cậu ta. Vậy tại sao anh ta không theo dõi cậu bé đó 24/7 đi? Tại sao không để mình yên.// It lầm bầm nghĩ về Day, Day luôn nói rằng anh ấy phải chông trừng em trai, nhưng anh ta hầu như luôn ngủ lại với cậu. It không muốn nghĩ đến rằng cậu cũng quan trọng với Day.

// Tao đang nghĩ cái quái gì vậy? Thật là nổi da gà, Day chắc chắn sẽ không yêu ai ngoài bản thân và em trai của anh ta. Anh ta chỉ đang lợi dụng mình để trút bầu tâm sự. Mình phải kiên nhẫn. Anh ta sẽ sớm chán và ngừng làm phiền mình//. It nói với chính mình.

Cộc... Cộc...

Có tiếng gõ cửa phòng tắm, It nhăn mặt vì đang nghĩ ra một cậu chuyện buồn cười.

"It, mày định tắm trong bao lâu? Bây giờ tao đói rồi! tao cho mày thêm 10 phút nữa, nếu mày không ra, tao sẽ vào và kéo mày ra ngoài." Day nói.

"Tao xong rồi." It hét lên.

//Hừ... đói thì ăn trước đi, tại sao mày phải đợi tao?// It rêи ɾỉ, nhưng cậu nhanh chóng tắm xong và chạy ra khỏi phòng tắm vì cậu thực sợ Day sẽ vào lôi mình ra.

Khi It phòng tắm đi ra thì không nhìn thấy Day trong phòng. It vội vàng mặc đồng phục vào, vì bây giờ đã gần 11 giờ cậu cần ăn xong để đi học, vì buổi chiều cậu có tiết học. It rời khỏi phòng và thấy rằng Day đã đợi cậu trong bếp với thức ăn trên bàn.

"Ngồi xuống ăn đi rồi đến lớp." Day nói.

It ngồi xuống không do dự vì đói. It bắt đầu ăn, mặc kệ Day cũng ngồi ăn. Day nhìn It, cho đến khi cả hai ăn xong.

"Mày sẽ đưa tao đi đến trường chứ?" It hỏi khi cậu thu dọn bát đĩa và rửa chúng, điều mà trước đây cậu thường không làm, nhưng giờ cậu phải làm vì Day bắt cậu phải rửa bát.

"Ừm, mau rửa đi. Rửa xong tao sẽ đưa mày đi. Đừng chậm chễ, nếu đến tường muộn thì đó là lỗi của mày đấy." Day nói.

"Tao không thể rửa chúng nhanh được." It lẩm bẩm.

"Mày có nghĩ rằng mày là một thiên thần không? Mày chỉ toàn làm những điều ngu ngốc và tồi tệ. Hãy học cách để làm điều đó" Day nói khi nhìn It rửa bát đĩa.

//Hừ..nếu tao xấu, mày còn tệ hơn cả tao.// It lẩm bẩm.

"Mày nói gì đó?" Day hỏi vì không nghe rõ.

"Không có gì, tao chỉ đang hát." It tiếp tục phàn nàn và chửi rủa Day.

"Mày luôn có thể viện cớ, mau rửa đi, tao sẽ ra phòng khách chờ." Day nói trước khi rời đi.

It rửa bát đĩa nhanh nhất có thể. Ngay sau khi cậu hoàn thành và bước đến chỗ Day, người đang ngủ trên sofa. It bước tới và đứng nhìn Day. Dáng người cao dong dỏng ra dáng. Nó nhắc nhở It tại sao cậu không dám ở bên Day, mặc dù họ có dáng người giống nhau, nhưng khi Day tức giận nó thật đáng sợ.

//Khi anh ta ngủ, mọi thứ đều bình yên... Mình nên đặt một chiếc gối lên mũi anh ta cho đến khi anh ta chết ngạt, bằng cách đó cậu sẽ được tự do.// It nói nhẹ nhàng nhưng không đủ can đảm để làm bất kỳ điều gì.

"Nếu tao chết, tao sẽ mang mày theo, được không?" Giọng nói của Day vang lên khi anh vừa mở mắt ra khiến It lập tức giật nảy mình.

"Mày... mày không ngủ sao?" It dịu dàng hỏi.

"Tao chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không biết có người định gϊếŧ tao để lấy lại tự do hay không." Day bình tĩnh nói.

"Ai dám gϊếŧ mày chứ? Tao không có máu lạnh như mày." It nói, nhưng Day không trả lời.

"Được rồi, mày đã chuẩn bị xong chưa. Tao sẽ đưa mày đến lớp, tao còn có một số việc sau đó." Day nói.

“Còn nhiều việc lắm, thưa ngài." It nói trước khi bước vào phòng ngủ để lấy túi xách. Sau đó, họ cùng đi bộ đến bãi đậu xe chung cư.

"Gọi cho tao khi mày hết tiết, tao sẽ đến đón mày. Hãy gọi trước khi mày xong chứ đừng gọi cho tao sau khi lớp học kết thúc, để mày không cần phải chờ đợi quá lâu." Day vừa nói vừa lái xe.

"Mày lo lắng cho tao sao? Sợ tao sẽ phải chờ lâu sao?" It thử hỏi.

"Sợ... tao sợ mày sẽ trở nên ngu ngốc và bị ai đó bắt đi mất." Day nói, It phát ra một âm thanh khó chịu trong suốt quãng đường đến trường.

"Dừng tại đây đi. Không cần phải đến tận trường đâu. Bạn bè của tao sẽ thấy mày." It nói.

"Tao biết, tao cũng không muốn em trai nhìn thấy." Day nói trước khi đỗ xe trước khuôn viên trường.

"Đừng quên gọi cho tao." Day nói.

"Ồ, biết rồi. Tao sẽ gọi." It lầm bầm trước khi ra khỏi xe và đi thẳng vào trường đại học. Day đã rời đi. Vì vậy It nhấc điện thoại và gọi điện cho Four để hỏi xem cậu ta đã có mặt ở trường chưa.

"Four, mày và Gear đang ở đâu?" It hỏi khi Four trả lời cuộc gọi.

"Bọn tao chốn tiết...ah, tao sẽ đi học với Nick sau, thế thôi." nó nói với cậu trước khi cúp máy. It phát hiện ra rằng hai người bạn của mình đã trốn học. Họ đưa Night và Gus đến BangSaen.

"Nếu anh trai của Night phát hiện, điều gì sẽ xảy ra với tao hả, Night?" It lầm bẩm. Cậu phải đến lớp với những người bạn khác của mình.

….…..

"It, chúng ta đi dạo trong trung tâm mua sắm và ngắm nhìn vài cô gái chứ?" Giọng nói của Nick vang lên.

"Tao rất muốn đi, nhưng tao có một số việc phải làm." It nói, quay số của Day. Cuối cùng, cậu đã quên gọi điện trước đó và kết thúc tiết học cậu mới nhớ để gọi.

"Cái gì? Bây giờ mày có việc gì mà không bao gồm bạn bè của mày? Mày đang lén lút qua lại với một người phụ nữ nào đó sao? Gear có biết về điều đó không?" Nick nói đùa.

"Không, tao không lén lút cùng ai cả. Tao chỉ có chút vấn đề." It nói trước khi nhấn nút gọi. Cuộc gọi bị giữ và đổ chuông nhiều lần cho đến khi có người trả lời.

"Tao... " It định nói thì lại bị cắt đứt.

(Xin chào.) một giọng nữ ngọt ngào vang lên khiến It đứng hình.

"Ừm... Đây có phải là số của thằng Day không?" It hỏi, sợ rằng mình gọi nhầm số.

(À... P" Day đang ở trong nhà tắm... Anh có thể cho em biết anh là ai không?) Cô gái nói khiến It thấy khó chịu trong lòng.

"Số của tao không được lưu trên máy sao?" it hỏi.

(Không có ở đây.) người phụ nữ trả lời.

"Vậy thì, hãy nói với Day rằng anh ta không cần phải đến đón Tao, Tao có thể tự quay lại một mình." It nói, không muốn nghe câu trả lời của người kia.

(Tao đã nói mày có thể quay về một mình sao?) Giọng nói nhẹ nhàng của Day vang lên.