Chương 48

"Ah, bố.. đây là.. uh." It không biết giới thiệu Day như thế nào.

"Xin chào, cháu tên là Day, cháu là đàn anh của It ở trường." Day giơ tay vái chào với bố của It. It hơi ngạc nhiên vì cậu chưa bao giờ thấy Day làm như vậy với ai đó trước đây.

"À.. mẹ It nói gì thế? It có dẫn cháu đi chơi không?" Bố của It hỏi

"Có ạ!" Day trả lời với một nụ cười nhẹ trước khi quay sang nhìn Pete với ánh mắt sắc bén.

"Ta thấy cháu cũng có thể dạy It. Chà, thằng bé đó rất tốt, nhưng nó không thể để tâm nhiều đến việc học. Dù sao ta cũng rất cảm ơn nếu cháu muốn giúp ta kèm cặp thằng bé." Bố của It nói.

"Đủ rồi bố, bố thấy nói xấu chính con trai của mình cũng không có việc gì à? Pete mày muốn tao làm cái gì?" It cắt ngang vì càng nghe bố nói càng cảm thấy xấu hổ. Cậu biết rất rõ Day là ai.

"Chà, hãy nói chuyện về vấn đề của chiếc xe cho It. Ta sẽ đến văn phòng." Bố It nói với Pete.

"Vâng, cháu sẽ nói chuyện với It." Pete khiêm tốn trả lời. Bố It bỏ đi, để lại ba người đối mặt với nhau. Những nhân viên cửa hàng khác, đứng cách đó không xa. It quay sang nhìn Day.

"Day.. tao muốn mày không nói về điều này trong cửa hàng. Tao không muốn bố tao hoảng sợ." It thì thầm với Day.

"Đi nói với nó đi, đừng nói với tao. Tao ngồi đây xem, đi làm việc đi." Day thì thầm đáp lại rồi ngồi xuống chiếc ghế mà cửa hàng dành cho khách hàng, cạnh xe của Pete.

"Pete.. đừng nói chuyện với Day.. tao không muốn bố tao hỏi tao hay bị sốc vì bất cứ điều gì." It thì thầm với Pete.

"Mày sợ bố biết mày dẫn chồng về nhà à?" Pete thì thầm lại.

"Mày sao vậy? Đừng làm tao khó chịu hơn nữa. Sự thật là mày có thể đề nghị P"Keng xem giúp, tại sao cứ phải là tao?" It nói với giọng phàn nàn.

"Tao chỉ muốn gặp mày, nhưng tao không nghĩ rằng tên này cũng sẽ đến." Pete thì thầm.

"Mày đang nói cái quái gì vậy? Tại sao mày không nhìn vào chiếc xe?" Day hờ hững nói vì thấy hai người thì thầm. Nhưng bằng cách nào đó, Day không thể nghe thấy.

"Người quen nói chuyện với nhau không được sao?" Peter đã trả lời. Mặt It đanh lại khi Pete nói vậy với Day.

"Chỉ cần nói xin chào, nhưng nếu mày muốn tán tỉnh, tao nghĩ mày nên đi chỗ khác và suy nghĩ về điều đó." Day bình tĩnh nói.

"Tại sao?" Peter hỏi.

"Hai đứa mày, câm miệng lại đi!" Một tiếng quát to vang lên, làm đám nhân viên kinh ngạc quay đầu lại.

"Đang nhìn cái gì vậy? Làm việc đi!" It bực bội quay sang quát tháo đám nhân viên.

"Tao đã bảo hai người không được nói chuyện với nhau mà!" It nói với giọng nghiêm nghị trước khi quay lại nhìn Day.

"Day.. đừng nói chuyện với cậu ta, mày có thể làm điều đó không? Còn mày, Pete, tao có thể kiểm tra xe của mày được chưa? Nếu mày không muốn thì có thể lấy xe lại." It bất lực nói. Cậu không muốn bố mẹ mình biết về tình hình hiện tại giữa cậu, Day và Pete. Day nhìn It chằm chằm trước khi im lặng nhấc điện thoại.

"Được rồi.. kiểm tra thiết bị âm thanh cho tao. Tao có thể giúp gì cho mày không?" Pete bắt đầu nói về chiếc xe khi thấy Day đã dừng lại. It thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu quan sát chiếc xe của Pete. Có những lúc Day sẽ nhìn họ, đặc biệt là khi It và Pete rất thân thiết. It biết rằng mỗi khi Day nhìn cậu, cái nhìn đó là một sự sự không tán thành.

"Tao có thể giới thiệu thiết bị âm thanh mới cho mày. Về phần lắp đặt, kỹ thuật viên sẽ làm việc đó. Tao sẽ nói với kỹ thuật viên, hoặc mày có thể nói chuyện với bố tao." It nói.

"Vậy mày định đi đâu bây giờ ?" Pete hỏi

"Tao về nhà." It đã trả lời

"Mày không thể đi ăn với tao trước sao? Khi nào.. Oops!" Pete không thể nói hết vì miệng anh bị It che lại.

//Im đi Pete!// It khẽ nói qua hàm răng nghiến chặt. Đột nhiên.. anh bị kéo ra khỏi Pete.

"Có chuyện gì vậy?" Day nghiêm nghị hỏi, nhìn cậu chằm chằm. Pete nhìn It và Day luân phiên.

"Không có gì, tao chỉ trêu It thôi." Pete trả lời, quay sang Day.

"Không có gì. Đừng có mà làm thế nữa, thằng chết tiệt!" It nói với giọng khó chịu trước khi giật cổ tay khỏi tay Day.

"Sao? Mày đang làm gì vậy?" Day hỏi với giọng nghiêm khắc.

"Mày không thể nói chuyện tử tế với It sao?" Pete nói, và Day quay lại nhìn anh.

"Chuyện gì vậy?" bố của It nói, mở cửa văn phòng.

"Không, không có gì đâu bố. Chúng con nói chuyện một chút về âm thanh xe hơi." It đã nhanh chóng biện minh.

"À.. It đã xem xong chưa? Cháu có thể đi vào đây và lấy thứ cháu cần không?" Bố của It hỏi

"Được ạ, cháu sẽ nói chuyện với chú sau." Pete nói rồi nhìn Day và bước vào văn phòng. It lườm Day.

"Mày nhìn tao như vậy là có ý gì?" Day hỏi với giọng cáu kỉnh.

"Mày sẽ hỏi tao điều đó? Thật sao?" It nói, vòng tay qua Day để quay trở lại nhà và đưa anh vào phòng một lần nữa.

Day sẵn sàng bỏ mặc It, nhưng ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, It đã định hét vào mặt của Day. Nhưng cậu đã bị kéo lại cho đến khi cơ thể cậu va vào l*иg ngực mạnh mẽ của Day. Đôi môi ấm áp nhanh chóng áp vào môi It. Một bàn tay mạnh mẽ giữ eo It lại gần anh hơn. It đã bị sốc, cố gắng lùi lại nhưng bị bàn tay kia của Day ấn vào sau gáy. Chiếc lưỡi nóng bỏng của anh quấn lấy chiếc lưỡi bé nhỏ của cậu.

"A.. ừm" It cố gắng chống cự nhưng cuối cùng cũng chịu thua. Chiếc lưỡi nóng bỏng không ngừng đưa đẩy chiếc lưỡi bé nhỏ. Đó là một nụ hôn mãnh liệt. It đỏ mặt vì cảm thấy như mình có thể bay lơ lửng. Day chậm rãi kết thúc nụ hôn. It nhìn anh với đôi mắt run rẩy. Mặt It tái nhợt, cậu bắt đầu định thần lại và đẩy ngực Day ra.

"Chuyện gì xảy ra? Mày làm ra vẻ mặt bình thản khi vừa mới hôn tao?" It đỏ mặt nói.

"Vậy tao không được hôn mày?" Day khẽ hỏi

"Mày không cần phải hét lên. Những gì mày đã làm bây giờ, đừng nghĩ rằng tao sẽ quên .. tao đã nói với mày rằng đừng nói chuyện với Pete." It nói khi nhận ra rằng mình sẽ đổ lỗi cho Day.

"Vậy tại sao mày không mắng hắn ta? Tại sao mày lại mắng tao?" Day nói

"Mày định mắng tao trước mặt bố tao à?" It đã trả lời

"Nếu tao không quan tâm đến cha mẹ của mày, tao sẽ đấm vào mặt tên khốn đó cho vỡ nát rồi, mày biết điều đó!" Day hét lên

"Tại sao mày lại muốn đánh nhau với cậu ta? Cậu ta đâu có làm phiền mày. Tại sao bạn lại nổi giận?" It lại cãi

"Mày đang bảo vệ nó sao, It?" Day nắm chặt cánh tay It.

"Day.. mày làm tao đau! Mày cứ luôn như vậy, không bao giờ chịu dừng lại để nghe tao nói không? Dùng vũ lực với tao là sai rồi." It hét lên vì đau ở cánh tay.

"Mày dám lớn tiếng với tao hả, It?" Day nói bằng giọng cáu kỉnh.

"A.. không vừa lòng thì mắng, đánh tao, tát tao, đá tao, mày luôn muốn làm gì thì làm. Tao đã quen với mùi vị của tay mày rồi. Hơn nữa, đây là nhà của tao, nếu mày là bất hiếu với cha mẹ tao, mày có thể đi." It nghiêm giọng nói, mặc dù trong lòng vô cùng kinh hãi.

Day nhìn It với ánh mắt khó hiểu rồi bước đến cửa phòng ngủ, mở cửa và rời khỏi phòng ngay lập tức. It đứng trước giường, căng thẳng, nhưng dù sao cậu cũng không nghĩ sẽ đi theo Day. It gục xuống ngồi ở chân giường. Trong lòng cậu muốn đi theo Day, nhưng cậu cũng thấy mệt. Mặc dù It cảm thấy mình không thể rời xa Day, nhưng đôi khi thật mệt mỏi khi luôn chịu đựng và tiếp tục theo đuổi Day. It đứng bất động trên giường một lúc. Sau đó có tiếng mở cửa. It nhìn lên và bối rối khi thấy Day.

"Mày đang nhìn cái quái gì vậy?" Day khô khan hỏi

"Mày đã trở lại?"

"Tao đã trở về. Tại sao? Tao chỉ đi xuống mua thuốc lá, hết thuốc lá rồi, mày ngồi ở chỗ đó làm gì? Thịt viên tao mang tới, mày ăn đi? Lạnh rồi, thấy không?" Day vừa nói vừa nhìn bát thịt viên.

"Ừm.. mày xuống lầu hút thuốc thật à?" It tự tin hỏi.

"Hmm tại sao?"

"Chà.. lúc nãy mày giận tao phải không? Tao tưởng mày đã trở về căn hộ của mình."

"Ồ, tao thực sự rất tức giận.. nhưng tao sẽ trừng phạt mày sau." Day nói, khiến It cứng lại.

"Tao không làm gì sai cả." It phản đối

"Nhưng tao đã nói với mày là không được lại gần Pete mà."

"Nhưng tao phải nói chuyện với cậu ấy về chiếc xe. Đó là những gì tao nghĩ!"

"Chết tiệt.. Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy!"

"Chính xác thì mày đang cố làm cái gì? Mày nghĩ chỉ cần mày đứng yên thôi phải không? Nếu mày không làm gì, làm sao tên khốn đó có thể theo mày khắp nơi như vậy." Day nói với giọng nghiêm nghị.

"Mày đang nói về cái gì vậy?... mày có vẻ như đang ghen tị." It nói, Day im lặng.. It nhìn anh không rời mắt.

"Có muốn ăn không?" Day hỏi ngược It, không trả lời câu hỏi kia.

"Day.!" It nói to trước khi bước đến chiếc ghế cạnh bàn nơi để thức ăn và bắt đầu ăn. Day dừng lại và nhìn cậu.

//Chết tiệt.. Day không nói gì cả. Không khó để nói ra sự ghen tuông của anh ấy.// It nghĩ trong đầu. It đang ăn thì đôi tay mạnh mẽ của Day vươn ra ôm lấy cậu từ phía sau.

"Ôi, đau chết mất." It nói to khi Day cắn vào tai mềm của anh mạnh đến nỗi nó để lại dấu vết. Cánh tay anh vẫn ôm lấy It.

"Đừng có đẩy tao ra!" Day bình tĩnh nói, và It dừng lại.

"Tao không hiểu."

"Đi nào, đồ ngốc!" Day nói, rồi thả It ra và nằm xuống giường. It trông hơi bối rối nhưng vẫn tiếp tục ăn trong khi suy nghĩ

//Anh ấy nói, "Đừng có đẩy cậu ta ra." Nhưng điều đó không làm cho It không hiểu//. It, vừa ăn vừa nhíu mày suy nghĩ.

//Hay là.. là do mình hỏi anh ấy có ghen tị không?// It nghĩ lại trước khi mặt đỏ bừng.

//Không phải.. phải.. hoặc không phải.. ahhh.. tao không thể nghĩ về điều đó.// It đưa tay lên xoa đầu vì cậu không thể nghĩ ra những gì Day đã nói.

"Mày có bị điên không? Mày định đập đầu mình à? Hay mày chỉ đang gãi đầu?" Day hỏi.

"Hừm.. ngứa đầu," It đáp.

"Ngẩng đầu lên hay cúi xuống?" Day hỏi khiến mặt It lại biến sắc.

"Tuyệt vời!! Ngứa đầu.. đầu!" It đã trả lời. Day khẽ cười khúc khích và nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Day.." It trầm giọng nói.

"Cái gì?" Day trả lời với đôi mắt mở to

"Mày đã bình tĩnh lại chưa?"

"Tại sao?" Day khẽ hỏi.

"Không có gì. . . tao chỉ là muốn nói cho mày biết, tao thích mày bình tĩnh như vậy. mày không có nóng nảy như trước." It bình tĩnh nói nhưng vẫn ngồi quay lưng lại khi ăn thịt viên.

"Hừm." Day trả lời ngắn gọn mà không nói gì khác.

It nhìn lại và thấy Day đã ngủ.

"Mày ngủ rất nhanh." It lẩm bẩm trước khi vội vã ăn. Rồi cậu đứng dậy, khóa cửa, trở lại giường nằm cạnh Day. Ngoài việc khoác tay anh để ôm như thường lệ. Day càng siết chặt cái ôm hơn. Chẳng mấy chốc, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

……….

"Gear, em sẽ đến muộn một chút. À.. Em đi dọn dẹp nhà cửa. Em không muốn anh trai phàn nàn rằng em đến nhà anh, và anh không cchăm sóc cho nhà riêng của mình. Oh.. um.. Anh có thể gọi Four để đón em lúc 3 giờ chiều. Được rồi, tạm biệt!" Night nói chuyện với bạn trai trước khi kết thúc cuộc gọi. Night định dọn phòng anh trai. Cậu mở cửa và bắt đầu dọn dẹp.

"P"Day có rất nhiều phim. Tốt hơn là mình nên mang một ít đến nhà Gear để xem chúng." Night lẩm bẩm khi nhìn đống phim DVD của anh trai mình. Night dọn phòng và ngồi xuống, chọn một bộ phim trước màn hình. tivi.

"Nên lấy cái nào nhỉ?" Night lẩm bẩm.

"Mình tự hỏi sẽ thế nào nếu P"Day có một bộ phim khiêu da^ʍ." Night đùa vì tưởng anh trai chưa có người yêu. Night nhìn vào một đĩa CD trắng không có bìa trước khi cười.

"Đó chắc chắn là một bộ phim khiêu da^ʍ. Tốt hơn là mình nên xem nó là gì." Night đùa trước khi cho đĩa CD vào và bật ti vi. Ngay khi màn hình xuất hiện, lông mày của Night nhíu lại.

"Một người đàn ông cùng một người đàn ông khác." Night lẩm bẩm và tăng thêm âm lượng. Đột nhiên.. chiếc điều khiển từ xa trên tay Night lập tức rơi xuống sàn khi anh nghe thấy giọng nói và nhìn rõ khuôn mặt của hai người trên đĩa CD.

"Mày.. mày định làm gì?.. không.. không.. ah.. ahh.. đau quá!" Tiếng hét vang lên trong giọng nói quen thuộc.

"Mày ăn nói hỗn láo. Bây giờ mày định trốn đi đâu?" Tiếp theo là giọng nói của người mà cậu yêu và kính trọng nhất.

"Ahhhh... thả tao ra... khốn nạn.. ah.. đau quá!" Tiếng hét là bạn của Gear. Tiếng hét lớn đến nỗi Night bật khóc. Night nhìn vào ngày hiển thị trên màn hình. Night đưa tay lên bịt miệng để kìm lại tiếng nấc. Đó là đêm cậu đến quán bar để đi chơi với Gear.

"W.. tại sao.. um.. P"Day.. tại sao anh lại làm vậy?" Night thổn thức trước khi vội vàng tắt CD và bật khóc như thế.